Chap 46: Xích mích
- Tao cần nói chuyện với mày.
Tôi quay ra nhìn người đang đứng đối diện với mình, vuốt tóc lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì thế? Muốn trả thù à?
Người đó không ai khác chính là Vân, con nhỏ đang đứng chống nạnh, trừng mắt nhìn tôi quát:
- Mày làm tao bẽ mặt trước bao nhiêu người mà còn dám giở cái giọng ấy ra à? Con ranh.
Tôi nhìn điệu bộ thể thảm của Vân mà suýt nữa phá lên cười, một hotgirl lúc nào cũng yểu điệu, đoan trang, nhất nhất bảo vệ hình tượng đẹp đẽ của mình vậy mà giờ lại nhếch nhác, khó coi trông chẳng khác gì nàng công chúa cóc cả. Hừ đáng đời, ai bảo chọc vào tôi làm gì, nghĩ vậy tôi thản nhiên đáp:
- Cậu ăn nói cho cẩn thận nhé, tôi nhớ không nhầm thì người gây sự trước là cậu mới đúng, tôi chỉ trả lại những gì cậu đã cho tôi thôi. Cậu có dám nói với tôi rằng li rượu lúc nãy là cậu không cố ý?_ Tôi nhướn mày hỏi.
- Phải, lúc đó là tao cố ý đấy, rồi sao? Mày đáng bị như vậy, cái gì mày cũng cướp của tao, từ thành tích học tập cho đến Phong._ Vân hung hăng nói.
Chẹp…Chán chết lại liên quan đến Phong, sao ai cũng thích gây sự với tôi chỉ vì hắn thế nhỉ? Hắn đúng là cái đồ xui xẻo. Tôi mà là bố hắn thì tôi đã bán tống bán tiễn hắn sang Trung Quốc, gả cho một con mụ khọm già lắm của thích gặm cỏ non rồi.
- Tất cả chỉ tại mày, nếu không có mày thì mọi thứ đã thuộc về tao rồi. Sao cái chậu hoa ấy không đưa mày biến mất luôn nhỉ?_ Vân hét lên.
Chậu hoa, chậu hoa nào nhỉ, sống bao năm trên đời mà tôi lại không biết mình thích chơi hoa đấy. Khoan đã chẳng lẽ chậu hoa mà Vân nói đến chính là cái thứ đã suýt đưa tôi đi gặp các cụ tổ tiên nhà mình ư? Tôi mở to mắt nhìn Vân bàng hoàng rồi nghiến răng trèo trẹo gằn giọng nói:
- Vậy ra cậu là người đã vất chậu hoa xuống đầu tôi?
- Đúng, không sai, sao nào định tố cáo à? Miễn đi chẳng ai tin mày đâu._ Vân khinh khỉnh nói.
Tôi nhìn khuôn mặt đểu giả của con nhỏ chỉ hận không giáng cho nó mấy cái tát vào mặt, suýt nữa là tôi mất mạng vì nó thế mà còn giở cái giọng “ta đây không bao giờ sai” của mình ra nữa chứ. Con gái thời nay đúng là đáng sợ, đặc biệt là những loại chết vì liều như Vân, chung qui cũng chỉ tại một chữ tình. Bực mình quá, đã thế tôi cứ chọc ngoáy vào cái chữ tình của con nhỏ cho bõ ghét.
Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười ranh mãnh nói với Vân:
- Ai da, thôi tôi cũng không muốn để ý đến nữa, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu, nhờ có chậu hoa đó mà chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn._ Tôi nhấn mạnh câu sau.
- Cái gì..ì.ì cơ?_ Vân lắp bắp hỏi.
- Chắc cậu đứng trên tầng cũng biết, người cứu tôi hôm đó là Lam Phong phải không?_ Tôi mỉm cười nói rồi nhìn vào nét mặt xa xầm vì tức của Vân khoái chí nói tiếp:
- Thực ra, lúc đầu Phong chưa thích tôi lắm đâu, nhưng sau lần đó tôi và cậu ấy dần hiểu nhau hơn và chúng tôi đã có bước chuyển biến lớn, ha thực sự phải cảm ơn cậu rồi.
- Mày…m..ày đã dụ dỗ cậu ấy phải không?_ Vân nghiến răng tức giận nói.
Tức nữa đi, cho mi ghen đến chết mới thôi, cái đồ độc ác, giết người không ghớm tay, chẳng hiểu nó lấy đâu ra cái dũng khí để ra tay với một người dễ thương như tôi cơ chứ.
Mà đúng là sau lần đó tôi đã hiểu tên Phong hơn thật, bản chất của hắn là một tên lưu manh giả danh tri thức, ác quỉ đội lốt mĩ nữ xí lộn mĩ nam, độc tài phát xít thích làm theo ý mình… biết bao nhiêu là tính xấu của hắn lòi ra, tôi mà thèm tiến thêm một bước nữa với hắn à? Còn lâu. Và còn cả first kiss của tôi nữa chứ.
Sax lại nghĩ gì thế này? Ôi ôi đúng là dư âm ám ảnh mà, tôi đã quyết định vứt nó vào phần ruột già tống tiễn ra ngoài rồi mà sao bây giờ lại nhớ đến cơ chứ. Không được, không được..
- Nói mau lên, chính mày đã dụ dỗ Phong phải không?_ Tiếng quát của Vân vang lên khiến tôi giật mình, cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Phư…phư, muốn nghĩ sao cũng được, nhưng tôi dám chắc với cậu một điều rằng, nếu tôi là hắn tôi sẽ chẳng bao giờ đi thích một cô gái tính xấu như cậu đâu._ Tôi mỉa mai.
_CHÁT____
Vân tức giận vung tay, một cái tát nháng lửa hạ cánh xuống khuôn mặt mịn màng do dùng ôlay thường xuyên của tôi. Tôi ôm một bên má đỏ lừ vì bị đánh trừng mắt nhìn Vân, gằn giọng mỉa mai nói:
- Hừ… thì ra đây là bản chất thật của cậu, hung hăng và bạo lực, tôi tự hỏi một người cư xử vô văn hóa như cậu sao lại có thể đứng thứ hai của trường nhỉ?
- Mày…._ Vân vung tay định giáng cho tôi thêm một cái tát nữa, lẽ dĩ nhiên là tôi không ngu đến mức để cho con nhỏ đánh tiếp, nhanh như cắt tôi giơ bàn tay của mình lên giữ lấy tay Vân, nhếch mép cười nói:
- Bác Hồ từng nói: “cái tát không chỉ làm đau còn người, mà nó còn làm nhục con người ta” có biết vì sao cậu không bị lãnh lại một cái tát từ tôi không? Bởi vì tôi là một cháu ngoan Bác Hồ nên không thích làm trái lời Bác dạy
_ Tôi tự hào vỗ ngực nói, ôi Bác muôn năm, Bác kính yêu.
Vân nhìn điệu bộ khinh thường của tôi tức giận dùng tay kia định giáng cho tôi một cái tát nữa.
Tôi nhanh tay dùng bàn tay còn lại của mình đón lấy tay Vân, hai bàn tay của con nhỏ đều bị tôi hoàn toàn khống chế. Tôi nhìn cái đầu xì khói của Vân, cười híp cả mắt nói:
- Ầy, đừng chống cự, tôi đang giúp cậu trở thành cháu ngoan Bác Hồ đấy._ Nói xong, tôi thả tay Vân, đẩy mạnh khiến ồn nhỏ mất thăng bằng ngã dúi dụi ra đằng sau. Tôi nghiêng đầu nhìn Vân, khẽ nhếch môi cười nhạt rồi lạnh lùng nói :
- Đây là trả lại cho cái tát của cậu đấy, à còn nữa…._ Tôi cười_Lần sau nếu muốn yêu đương gì thì đến tìm Phong, chứ đừng có gây sự với tôi, tôi vô tội, không biết gì cả đâu, đừng làm gì động đến tôi kẻo mang vạ vào thân.
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi thẳng, đúng là mất thời gian quá, nhưng vừa đi được một đoạn thì tôi chợt thấy đầu đau nhói, cả người bị giật mạnh về đằng sau. Đến khi định thần lại tôi mới biết Vân đang nắm chặt lấy tóc tôi, giật mạnh . Con nhỏ nghiến răng đầy tức giận rồi đẩy tôi ngã dúi dụi.
Cả người tôi gần như đổ ập xuống đất, bộ váy trắng tinh bị lấm bẩn. Đau, đau chết mất. Tôi nghiến răng cố gắng để không kêu lên rồi đưa tay lên đầu, có vài sợi tóc bị bứt ra, nằm gọn trong lòng tay tôi. Hu hu đau đến ứa nước mắt, giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của ông thầy khỉ vàng lúc ở trên tàu tốc hành rồi. Đúng là cái răng, cái tóc là góc con người, các cụ nói cấm có sai. Tôi nghĩ rồi nén đau, phụi áo loạng quạng đứng dậy.
Nhìn bộ dàng thê thảm của tôi, Vân sung sướng cười khoái trá rồi nói với tôi bằng cái giọng khinh khỉnh:
- Hừ, giờ thì mày đã thấy hối hận khi động vào tao chưa? Khôn hồn thì tránh xa Phong ra, mày không xứng với cậu ấy đâu. Nhân đây tao cũng nói cho mày biết, mày đừng có tưởng bở, Phong không thích loại con gái như mày đâu, cậu ấy chỉ vui chơi qua đường thôi. Biết điều thì rút lui sớm đi, kẻo sau này đau khổ lại trách tao không báo trước.
Tôi trừng mắt nhìn Vân cảm thấy ngọn lửa đang bốc lên trong người ngùn ngụt. Giận rồi, lần này thì tôi giận thật rồi. 17 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi bị đối xử như vậy, vừa đau vừa nhục, cơn giận này quả thật không có cách nào nuốt trôi được. Cố gắng để không hét lên, tôi nói với Vân bằng giọng lạnh tanh:
- Cậu hơi quá rồi đấy.
- Sao? Ý kiến à, thích thì nhào vô. Mày ngoài cái đầu óc hơn người ra thì được cái gì chứ?
- Tôi không thích đánh nhau, và cũng chẳng muốn đôi co với loại người như cậu._ Tôi khinh bỉ nói.
- Loại người như tao là loại người gì?
- Tôi đã cố nói tránh đi vậy mà cậu lại muốn làm cho rõ à? Được thôi, tôi nói cho cậu biết, cậu là cái đồ nhà giàu chảnh choẹ, cậy có cái mã rồi lên mặt với người khác, đã thế lại còn thích đấm đá, đánh nhau đúng là cái loại du côn du đãng.
- Mày…
- Nói cho cậu biết, tôi ghét nhất là loại người chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, thật chẳng khác gì bọn du côn ngoài đường. Cậu và Phong thật là hợp nhau, có thể nên duyên được đấy.
- Mày dám sỉ nhục tao?_ Vân hét lên tức tối.
- Có hét lên cũng vô ích thôi, tôi không sợ cậu đâu. À, còn một câu nữa tôi muốn nói với cậu: Đừng nghĩ ai cũng giống như mình.
Tôi nói rồi quay nguời bỏ đi thẳng. Có lẽ trong lúc tức giận, tôi đã để cho cái miệng mình hoạt động tự do, nói năng thoải mái mà không biết rằng, những lời nói vừa rồi đã vô tình làm tổn thương một người.
Khi tôi vừa đi được mấy bước thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, tim suýt bắn ra ngoài:
- Thì ra cậu ghét tôi đến vậy.
- Pho..ng…
Không mấy khó khăn để tôi nhận ra người vừa nói là Phong. Hắn đang đứng dựa lưng vào tường, cả người chìm ngập trong bóng tối, chỉ có một nửa khuôn mặt là lộ ra dưới ánh sáng.
- Cậu..cậu đứng đây từ khi nào vậy?_ Tôi đưa tay lên chặn ngực, lắp bắp nói. Khiếp, con người hắn cứ như là ma vậy, xuất hiện bất thình lình, làm người ta giật hết cả mình.
- Đủ để nghe thấy mọi chuyện._ Hắn đáp lạnh tanh, cả người phát ra sát khí đáng sợ.
” Đúng là cái đồ xấu tính, đi nghe lén con gái nói chuyện”. Tôi nghĩ bụng nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra. Trông cái mặt hắn thế kia đến bố tôi còn chẳng dám chọc vào nữa là.
Lúc này,Vân cũng đã nhìn thấy bóng Phong. Con nhỏ vội vàng chạy đến bên hắn, kéo tay hắn rồi khẽ nức nở:
- Phong, Phong phải giúp Vân đòi lại công bằng, cậu ta thật là quá đáng, cậu ta đánh người rồi còn nói chúng ta chẳng khác gì lũ du côn.
Vân nói rồi chỉ thẳng vào mặt tôi.
- Thôi đi, tôi ghét nhất là loại con gái giả vờ ngoan hiền, nếu không nể tình bố cô thì tôi đã chẳng thèm để ý đến cô rồi._ Phong lạnh lùng nói rồi đẩy tay Vân ra.
- Không phải đâu, tất cả là tại con nhỏ đó._ Vân uất ức hét lên_ Phong phải tin Vân, chính nó đã tát Vân rồi còn giật tóc Vân nữa.
- Ê ăn nói cho cẩn thận, đừng có gắp lửa bỏ tay người, tôi là cháu ngoan Bác Hồ không bao giờ làm mấy chuyện đó đâu nhé. _ Tôi lạnh lùng lên tiếng phản bác.
- Phong, không phải đâu, đừng tin nó….
- Trước khi tôi nổi giận, cô nên biến đi, đừng ra vẻ vô tội trước mặt tôi._ Phong khẽ gằn giọng nói.
Vân ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn khuôn mặt lạnh băng của Phong, mím môi nói:
- Cậu tàn nhẫn lắm_ Rồi ôm mặt khóc, chạy đi. Tôi nhìn theo bóng con nhỏ chép miệng thở dài lẩm bẩm : ” thương thay cho một hotgirl khổ vì tình”
- Này nếu không còn việc gì thì tôi đi trước nhé!_ Rồi nhìn sang Phong tôi ngập ngừng nói.
- Đứng lại đấy, ai cho cậu đi._ Phong khẽ gằn giọng.
- Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đủ mệt rồi, không muốn đôi co hay cãi nhau gì nữa đâu._ Tôi khẽ lắc đầu rồi vẫn cứ ương bướng bước tiếp.
- Tôi bảo cậu đứng lại cơ mà, không nghe thấy à?_ Hắn nghiến răng quát lên rồi kéo tay tôi đẩy mạnh vào tường, hai bàn tay hắn ghì chặt lấy tay tôi, hoảng quá tôi la lên:
- Ê, ê làm gì vậy hả, nam nữ thọ thọ bất tương thân, cậu có biết cậu đang phạm phải một trong những điều tối kị không nên làm của một thằng con trai không?
- Đừng nói nhiều, tôi sẽ không bỏ ra cho đến khi cậu nói rõ ràng mọi chuyện.
- Nói rõ ràng cái gì cơ? Tôi đã làm điều gì ảnh hưởng đến cậu đâu cơ chứ? Nếu vì chuyện tôi nói cậu là du côn thì cho tôi xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, được chưa?
Tôi mím mối nói nhưng bàn tay hắn lại càng siết mạnh hơn, trừng mắt nhìn tôi, hắn hỏi:
- Chuyện cậu nói với bố tôi có phải là sự thật không?
- Chuyện gì cơ?_ Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, chẳng lẽ trong lúc nói chuyện với bác Hải tôi đã thất lễ điều gì?
- Chính là chuyện cậu sẽ đi du học và định cư luôn ở bên đó đấy._ Hắn quát.
À thì ra là chuyện đó, thế mà hắn làm tôi tưởng có chuyện gì quan trọng lắm cơ, hùng hùng hổ hổ cứ như là cháy nhà đến nơi không bằng, tôi bực mình nhìn hắn xẵng giọng nói:
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu, rõ là bao đồng.
- Đừng lằng nhằng, cậu chỉ phải trả lời có hoặc không thôi.
- Sao tôi lại phải có nghĩa vụ trả lời cậu, đi hay không là quyền của tôi.
- Vậy là thực sự cậu muốn ra nước ngoài sống chứ gì?_ Hắn nhìn tôi quát lên đôi mắt màu cà phê tràn đầy lửa giận, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau cố kiềm chế sự bùng nổ của cơn giận điên người.
Sát khí tỏa ra từ người hắn khiến tôi ngạt thở, tôi cảm thấy ấm ức, tôi đã làm gì sai mà hắn lại áp bức, hành hạ và quát ầm lên như thế với tôi chứ? Thật quá đáng, bực mình tôi cũng giận dữ trừng mắt lên nhìn lại hắn, tức tối hét lên:
- Đừng có quát lên như thế với tôi, ừ đấy tôi muốn ra nước ngoài sống đấy, có sao không, có ảnh hưởng gì đến cậu không? Bên cạnh cậu có biết bao nhiêu là hoa thơm cỏ lạ, quan tâm đến tôi làm gì cho mệt xác, tôi cũng chỉ là một món đồ chơi qua đường của cậu thôi mà.
- Cậu…
- Nhiên…_ Một tiếng nói đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình, không hẹn mà gặp tôi và Phong cùng quay lại nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Là thầy Thiên, có lẽ ở bên ngoài chờ lâu quá nên ông thầy mới suốt ruột đi tìm tôi, may quá thật đúng lúc, tôi đang muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái tên devil Phong này lắm rồi.
Vì thế nhân lúc hắn không để ý, tôi đẩy mạnh tay hắn ra rồi chạy vội đến chỗ thầy Thiên hổn hển nói:
- Về thôi thầy, em không muốn ở lại đây nữa.
Nói đoạn, tôi kéo tay ông thầy bỏ đi, được một đoạn chợt tôi giật mình bởi tiếng quát giận dữ của Phong vang lên ở đằng sau:
- Tốt thôi, cứ đi đi, các người đều giống nhau đều muốn bỏ tôi mà đi….
Tôi nghe con tim mình đau nhói mà không hiểu tại sao? Trong giọng nói giận dữ đó chất chứa một nỗi đau thương mà hắn đã chôn dấu sâu trong lòng coi nó như vết sẹo mãi mãi không phai mờ theo thời gian. Có phải tôi vừa mới nói những lời tàn nhẫn với hắn?
Ngồi trên xe vi vu về nhà mà lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết sau khi tôi bỏ đi để lại lời nói tàn nhẫn đó, hắn có nghĩ quẩn rồi đi sát sinh không nhỉ?
Eo ơi, có thể lắm chứ một tên như hắn thì chuyện gì mà chả làm được, nhưng sao tôi lại phải lo lắng cho hắn nhỉ? Lỗi tại hắn trước mà, ai bảo tự dưng gây sự với tôi làm gì. Thầy Thiên nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh của tôi thì chỉ buồn bã lắc đầu không nói gì.
_KÍT….._ Chiếc xe phanh kít lại trước cổng nhà, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Ơ ủa, đến nhà rồi à?_ Tôi ngơ ngác nói rồi mở cửa bước xuống xe, mỉm cười chào thầy Thiên._ Hôm nay rất cảm ơn thầy vì đã đi cùng với em, thôi muộn rồi em vào nhà đây.
- Ừ._ Ông thầy khỉ vàng nhìn tôi mỉm cười dịu dàng
Xong, tôi quay đầu định bước vào nhà thì chợt nhận ra mình vẫn đang mặc trên người chiếc áo vest của thầy Thiên, tôi vội quay lại, cởi áo ra đem trả nó cho ông thầy rồi mỉm cười thật tươi nói:
- Em xin lỗi, suýt quên, à chiếc áo hơi bị ướt chút xíu.
- Không sao…À mà Nhiên này…_ Thầy Thiên ngập ngừng nói.
- Sao ạ?_ Tôi hỏi.
- À ừm…có phải em đã thích….._ Lại ngập ngừng.
- Thích gì cơ ạ?_ Tôi ngơ ngáo hỏi lại, chẳng hiểu gì cả._ Thầy nói rõ ra xem nào.
- Ờ…..Mà thôi, không có chuyện gì đâu, em vào nhà đi, tôi cũng phải đi đây._ Ông thầy vội nói, rồi chưa kịp để tôi ư hử gì đã phóng xe đi mất hút, để lại tôi ở đó ôm một cục tò mò, thích gì nhỉ? Haizz thôi kệ, chắc chẳng có chuyện gì đâu, cứ nghỉ xả hơi cái đã, đúng là mệt rã rời. Tôi nghĩ rồi đẩy cửa bước vào nhà.
Sau một hồi chịu sự tra khảo gắt gao của mẹ và đã qua truông bằng những câu trả lời qua quýt đại khái. Cuối cùng tôi cũng đã được trở về bên chiếc giường thân yêu chuẩn bị say giấc lồng, ngủ đúng là hoạt động tuyệt vời nhất trên đời he he.
- Tao cần nói chuyện với mày.
Tôi quay ra nhìn người đang đứng đối diện với mình, vuốt tóc lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì thế? Muốn trả thù à?
Người đó không ai khác chính là Vân, con nhỏ đang đứng chống nạnh, trừng mắt nhìn tôi quát:
- Mày làm tao bẽ mặt trước bao nhiêu người mà còn dám giở cái giọng ấy ra à? Con ranh.
Tôi nhìn điệu bộ thể thảm của Vân mà suýt nữa phá lên cười, một hotgirl lúc nào cũng yểu điệu, đoan trang, nhất nhất bảo vệ hình tượng đẹp đẽ của mình vậy mà giờ lại nhếch nhác, khó coi trông chẳng khác gì nàng công chúa cóc cả. Hừ đáng đời, ai bảo chọc vào tôi làm gì, nghĩ vậy tôi thản nhiên đáp:
- Cậu ăn nói cho cẩn thận nhé, tôi nhớ không nhầm thì người gây sự trước là cậu mới đúng, tôi chỉ trả lại những gì cậu đã cho tôi thôi. Cậu có dám nói với tôi rằng li rượu lúc nãy là cậu không cố ý?_ Tôi nhướn mày hỏi.
- Phải, lúc đó là tao cố ý đấy, rồi sao? Mày đáng bị như vậy, cái gì mày cũng cướp của tao, từ thành tích học tập cho đến Phong._ Vân hung hăng nói.
Chẹp…Chán chết lại liên quan đến Phong, sao ai cũng thích gây sự với tôi chỉ vì hắn thế nhỉ? Hắn đúng là cái đồ xui xẻo. Tôi mà là bố hắn thì tôi đã bán tống bán tiễn hắn sang Trung Quốc, gả cho một con mụ khọm già lắm của thích gặm cỏ non rồi.
- Tất cả chỉ tại mày, nếu không có mày thì mọi thứ đã thuộc về tao rồi. Sao cái chậu hoa ấy không đưa mày biến mất luôn nhỉ?_ Vân hét lên.
Chậu hoa, chậu hoa nào nhỉ, sống bao năm trên đời mà tôi lại không biết mình thích chơi hoa đấy. Khoan đã chẳng lẽ chậu hoa mà Vân nói đến chính là cái thứ đã suýt đưa tôi đi gặp các cụ tổ tiên nhà mình ư? Tôi mở to mắt nhìn Vân bàng hoàng rồi nghiến răng trèo trẹo gằn giọng nói:
- Vậy ra cậu là người đã vất chậu hoa xuống đầu tôi?
- Đúng, không sai, sao nào định tố cáo à? Miễn đi chẳng ai tin mày đâu._ Vân khinh khỉnh nói.
Tôi nhìn khuôn mặt đểu giả của con nhỏ chỉ hận không giáng cho nó mấy cái tát vào mặt, suýt nữa là tôi mất mạng vì nó thế mà còn giở cái giọng “ta đây không bao giờ sai” của mình ra nữa chứ. Con gái thời nay đúng là đáng sợ, đặc biệt là những loại chết vì liều như Vân, chung qui cũng chỉ tại một chữ tình. Bực mình quá, đã thế tôi cứ chọc ngoáy vào cái chữ tình của con nhỏ cho bõ ghét.
Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười ranh mãnh nói với Vân:
- Ai da, thôi tôi cũng không muốn để ý đến nữa, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu, nhờ có chậu hoa đó mà chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn._ Tôi nhấn mạnh câu sau.
- Cái gì..ì.ì cơ?_ Vân lắp bắp hỏi.
- Chắc cậu đứng trên tầng cũng biết, người cứu tôi hôm đó là Lam Phong phải không?_ Tôi mỉm cười nói rồi nhìn vào nét mặt xa xầm vì tức của Vân khoái chí nói tiếp:
- Thực ra, lúc đầu Phong chưa thích tôi lắm đâu, nhưng sau lần đó tôi và cậu ấy dần hiểu nhau hơn và chúng tôi đã có bước chuyển biến lớn, ha thực sự phải cảm ơn cậu rồi.
- Mày…m..ày đã dụ dỗ cậu ấy phải không?_ Vân nghiến răng tức giận nói.
Tức nữa đi, cho mi ghen đến chết mới thôi, cái đồ độc ác, giết người không ghớm tay, chẳng hiểu nó lấy đâu ra cái dũng khí để ra tay với một người dễ thương như tôi cơ chứ.
Mà đúng là sau lần đó tôi đã hiểu tên Phong hơn thật, bản chất của hắn là một tên lưu manh giả danh tri thức, ác quỉ đội lốt mĩ nữ xí lộn mĩ nam, độc tài phát xít thích làm theo ý mình… biết bao nhiêu là tính xấu của hắn lòi ra, tôi mà thèm tiến thêm một bước nữa với hắn à? Còn lâu. Và còn cả first kiss của tôi nữa chứ.
Sax lại nghĩ gì thế này? Ôi ôi đúng là dư âm ám ảnh mà, tôi đã quyết định vứt nó vào phần ruột già tống tiễn ra ngoài rồi mà sao bây giờ lại nhớ đến cơ chứ. Không được, không được..
- Nói mau lên, chính mày đã dụ dỗ Phong phải không?_ Tiếng quát của Vân vang lên khiến tôi giật mình, cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Phư…phư, muốn nghĩ sao cũng được, nhưng tôi dám chắc với cậu một điều rằng, nếu tôi là hắn tôi sẽ chẳng bao giờ đi thích một cô gái tính xấu như cậu đâu._ Tôi mỉa mai.
_CHÁT____
Vân tức giận vung tay, một cái tát nháng lửa hạ cánh xuống khuôn mặt mịn màng do dùng ôlay thường xuyên của tôi. Tôi ôm một bên má đỏ lừ vì bị đánh trừng mắt nhìn Vân, gằn giọng mỉa mai nói:
- Hừ… thì ra đây là bản chất thật của cậu, hung hăng và bạo lực, tôi tự hỏi một người cư xử vô văn hóa như cậu sao lại có thể đứng thứ hai của trường nhỉ?
- Mày…._ Vân vung tay định giáng cho tôi thêm một cái tát nữa, lẽ dĩ nhiên là tôi không ngu đến mức để cho con nhỏ đánh tiếp, nhanh như cắt tôi giơ bàn tay của mình lên giữ lấy tay Vân, nhếch mép cười nói:
- Bác Hồ từng nói: “cái tát không chỉ làm đau còn người, mà nó còn làm nhục con người ta” có biết vì sao cậu không bị lãnh lại một cái tát từ tôi không? Bởi vì tôi là một cháu ngoan Bác Hồ nên không thích làm trái lời Bác dạy
_ Tôi tự hào vỗ ngực nói, ôi Bác muôn năm, Bác kính yêu.
Vân nhìn điệu bộ khinh thường của tôi tức giận dùng tay kia định giáng cho tôi một cái tát nữa.
Tôi nhanh tay dùng bàn tay còn lại của mình đón lấy tay Vân, hai bàn tay của con nhỏ đều bị tôi hoàn toàn khống chế. Tôi nhìn cái đầu xì khói của Vân, cười híp cả mắt nói:
- Ầy, đừng chống cự, tôi đang giúp cậu trở thành cháu ngoan Bác Hồ đấy._ Nói xong, tôi thả tay Vân, đẩy mạnh khiến ồn nhỏ mất thăng bằng ngã dúi dụi ra đằng sau. Tôi nghiêng đầu nhìn Vân, khẽ nhếch môi cười nhạt rồi lạnh lùng nói :
- Đây là trả lại cho cái tát của cậu đấy, à còn nữa…._ Tôi cười_Lần sau nếu muốn yêu đương gì thì đến tìm Phong, chứ đừng có gây sự với tôi, tôi vô tội, không biết gì cả đâu, đừng làm gì động đến tôi kẻo mang vạ vào thân.
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi thẳng, đúng là mất thời gian quá, nhưng vừa đi được một đoạn thì tôi chợt thấy đầu đau nhói, cả người bị giật mạnh về đằng sau. Đến khi định thần lại tôi mới biết Vân đang nắm chặt lấy tóc tôi, giật mạnh . Con nhỏ nghiến răng đầy tức giận rồi đẩy tôi ngã dúi dụi.
Cả người tôi gần như đổ ập xuống đất, bộ váy trắng tinh bị lấm bẩn. Đau, đau chết mất. Tôi nghiến răng cố gắng để không kêu lên rồi đưa tay lên đầu, có vài sợi tóc bị bứt ra, nằm gọn trong lòng tay tôi. Hu hu đau đến ứa nước mắt, giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của ông thầy khỉ vàng lúc ở trên tàu tốc hành rồi. Đúng là cái răng, cái tóc là góc con người, các cụ nói cấm có sai. Tôi nghĩ rồi nén đau, phụi áo loạng quạng đứng dậy.
Nhìn bộ dàng thê thảm của tôi, Vân sung sướng cười khoái trá rồi nói với tôi bằng cái giọng khinh khỉnh:
- Hừ, giờ thì mày đã thấy hối hận khi động vào tao chưa? Khôn hồn thì tránh xa Phong ra, mày không xứng với cậu ấy đâu. Nhân đây tao cũng nói cho mày biết, mày đừng có tưởng bở, Phong không thích loại con gái như mày đâu, cậu ấy chỉ vui chơi qua đường thôi. Biết điều thì rút lui sớm đi, kẻo sau này đau khổ lại trách tao không báo trước.
Tôi trừng mắt nhìn Vân cảm thấy ngọn lửa đang bốc lên trong người ngùn ngụt. Giận rồi, lần này thì tôi giận thật rồi. 17 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi bị đối xử như vậy, vừa đau vừa nhục, cơn giận này quả thật không có cách nào nuốt trôi được. Cố gắng để không hét lên, tôi nói với Vân bằng giọng lạnh tanh:
- Cậu hơi quá rồi đấy.
- Sao? Ý kiến à, thích thì nhào vô. Mày ngoài cái đầu óc hơn người ra thì được cái gì chứ?
- Tôi không thích đánh nhau, và cũng chẳng muốn đôi co với loại người như cậu._ Tôi khinh bỉ nói.
- Loại người như tao là loại người gì?
- Tôi đã cố nói tránh đi vậy mà cậu lại muốn làm cho rõ à? Được thôi, tôi nói cho cậu biết, cậu là cái đồ nhà giàu chảnh choẹ, cậy có cái mã rồi lên mặt với người khác, đã thế lại còn thích đấm đá, đánh nhau đúng là cái loại du côn du đãng.
- Mày…
- Nói cho cậu biết, tôi ghét nhất là loại người chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, thật chẳng khác gì bọn du côn ngoài đường. Cậu và Phong thật là hợp nhau, có thể nên duyên được đấy.
- Mày dám sỉ nhục tao?_ Vân hét lên tức tối.
- Có hét lên cũng vô ích thôi, tôi không sợ cậu đâu. À, còn một câu nữa tôi muốn nói với cậu: Đừng nghĩ ai cũng giống như mình.
Tôi nói rồi quay nguời bỏ đi thẳng. Có lẽ trong lúc tức giận, tôi đã để cho cái miệng mình hoạt động tự do, nói năng thoải mái mà không biết rằng, những lời nói vừa rồi đã vô tình làm tổn thương một người.
Khi tôi vừa đi được mấy bước thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, tim suýt bắn ra ngoài:
- Thì ra cậu ghét tôi đến vậy.
- Pho..ng…
Không mấy khó khăn để tôi nhận ra người vừa nói là Phong. Hắn đang đứng dựa lưng vào tường, cả người chìm ngập trong bóng tối, chỉ có một nửa khuôn mặt là lộ ra dưới ánh sáng.
- Cậu..cậu đứng đây từ khi nào vậy?_ Tôi đưa tay lên chặn ngực, lắp bắp nói. Khiếp, con người hắn cứ như là ma vậy, xuất hiện bất thình lình, làm người ta giật hết cả mình.
- Đủ để nghe thấy mọi chuyện._ Hắn đáp lạnh tanh, cả người phát ra sát khí đáng sợ.
” Đúng là cái đồ xấu tính, đi nghe lén con gái nói chuyện”. Tôi nghĩ bụng nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra. Trông cái mặt hắn thế kia đến bố tôi còn chẳng dám chọc vào nữa là.
Lúc này,Vân cũng đã nhìn thấy bóng Phong. Con nhỏ vội vàng chạy đến bên hắn, kéo tay hắn rồi khẽ nức nở:
- Phong, Phong phải giúp Vân đòi lại công bằng, cậu ta thật là quá đáng, cậu ta đánh người rồi còn nói chúng ta chẳng khác gì lũ du côn.
Vân nói rồi chỉ thẳng vào mặt tôi.
- Thôi đi, tôi ghét nhất là loại con gái giả vờ ngoan hiền, nếu không nể tình bố cô thì tôi đã chẳng thèm để ý đến cô rồi._ Phong lạnh lùng nói rồi đẩy tay Vân ra.
- Không phải đâu, tất cả là tại con nhỏ đó._ Vân uất ức hét lên_ Phong phải tin Vân, chính nó đã tát Vân rồi còn giật tóc Vân nữa.
- Ê ăn nói cho cẩn thận, đừng có gắp lửa bỏ tay người, tôi là cháu ngoan Bác Hồ không bao giờ làm mấy chuyện đó đâu nhé. _ Tôi lạnh lùng lên tiếng phản bác.
- Phong, không phải đâu, đừng tin nó….
- Trước khi tôi nổi giận, cô nên biến đi, đừng ra vẻ vô tội trước mặt tôi._ Phong khẽ gằn giọng nói.
Vân ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn khuôn mặt lạnh băng của Phong, mím môi nói:
- Cậu tàn nhẫn lắm_ Rồi ôm mặt khóc, chạy đi. Tôi nhìn theo bóng con nhỏ chép miệng thở dài lẩm bẩm : ” thương thay cho một hotgirl khổ vì tình”
- Này nếu không còn việc gì thì tôi đi trước nhé!_ Rồi nhìn sang Phong tôi ngập ngừng nói.
- Đứng lại đấy, ai cho cậu đi._ Phong khẽ gằn giọng.
- Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đủ mệt rồi, không muốn đôi co hay cãi nhau gì nữa đâu._ Tôi khẽ lắc đầu rồi vẫn cứ ương bướng bước tiếp.
- Tôi bảo cậu đứng lại cơ mà, không nghe thấy à?_ Hắn nghiến răng quát lên rồi kéo tay tôi đẩy mạnh vào tường, hai bàn tay hắn ghì chặt lấy tay tôi, hoảng quá tôi la lên:
- Ê, ê làm gì vậy hả, nam nữ thọ thọ bất tương thân, cậu có biết cậu đang phạm phải một trong những điều tối kị không nên làm của một thằng con trai không?
- Đừng nói nhiều, tôi sẽ không bỏ ra cho đến khi cậu nói rõ ràng mọi chuyện.
- Nói rõ ràng cái gì cơ? Tôi đã làm điều gì ảnh hưởng đến cậu đâu cơ chứ? Nếu vì chuyện tôi nói cậu là du côn thì cho tôi xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, được chưa?
Tôi mím mối nói nhưng bàn tay hắn lại càng siết mạnh hơn, trừng mắt nhìn tôi, hắn hỏi:
- Chuyện cậu nói với bố tôi có phải là sự thật không?
- Chuyện gì cơ?_ Tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, chẳng lẽ trong lúc nói chuyện với bác Hải tôi đã thất lễ điều gì?
- Chính là chuyện cậu sẽ đi du học và định cư luôn ở bên đó đấy._ Hắn quát.
À thì ra là chuyện đó, thế mà hắn làm tôi tưởng có chuyện gì quan trọng lắm cơ, hùng hùng hổ hổ cứ như là cháy nhà đến nơi không bằng, tôi bực mình nhìn hắn xẵng giọng nói:
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu, rõ là bao đồng.
- Đừng lằng nhằng, cậu chỉ phải trả lời có hoặc không thôi.
- Sao tôi lại phải có nghĩa vụ trả lời cậu, đi hay không là quyền của tôi.
- Vậy là thực sự cậu muốn ra nước ngoài sống chứ gì?_ Hắn nhìn tôi quát lên đôi mắt màu cà phê tràn đầy lửa giận, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau cố kiềm chế sự bùng nổ của cơn giận điên người.
Sát khí tỏa ra từ người hắn khiến tôi ngạt thở, tôi cảm thấy ấm ức, tôi đã làm gì sai mà hắn lại áp bức, hành hạ và quát ầm lên như thế với tôi chứ? Thật quá đáng, bực mình tôi cũng giận dữ trừng mắt lên nhìn lại hắn, tức tối hét lên:
- Đừng có quát lên như thế với tôi, ừ đấy tôi muốn ra nước ngoài sống đấy, có sao không, có ảnh hưởng gì đến cậu không? Bên cạnh cậu có biết bao nhiêu là hoa thơm cỏ lạ, quan tâm đến tôi làm gì cho mệt xác, tôi cũng chỉ là một món đồ chơi qua đường của cậu thôi mà.
- Cậu…
- Nhiên…_ Một tiếng nói đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình, không hẹn mà gặp tôi và Phong cùng quay lại nhìn người vừa phát ra tiếng nói. Là thầy Thiên, có lẽ ở bên ngoài chờ lâu quá nên ông thầy mới suốt ruột đi tìm tôi, may quá thật đúng lúc, tôi đang muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái tên devil Phong này lắm rồi.
Vì thế nhân lúc hắn không để ý, tôi đẩy mạnh tay hắn ra rồi chạy vội đến chỗ thầy Thiên hổn hển nói:
- Về thôi thầy, em không muốn ở lại đây nữa.
Nói đoạn, tôi kéo tay ông thầy bỏ đi, được một đoạn chợt tôi giật mình bởi tiếng quát giận dữ của Phong vang lên ở đằng sau:
- Tốt thôi, cứ đi đi, các người đều giống nhau đều muốn bỏ tôi mà đi….
Tôi nghe con tim mình đau nhói mà không hiểu tại sao? Trong giọng nói giận dữ đó chất chứa một nỗi đau thương mà hắn đã chôn dấu sâu trong lòng coi nó như vết sẹo mãi mãi không phai mờ theo thời gian. Có phải tôi vừa mới nói những lời tàn nhẫn với hắn?
Ngồi trên xe vi vu về nhà mà lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết sau khi tôi bỏ đi để lại lời nói tàn nhẫn đó, hắn có nghĩ quẩn rồi đi sát sinh không nhỉ?
Eo ơi, có thể lắm chứ một tên như hắn thì chuyện gì mà chả làm được, nhưng sao tôi lại phải lo lắng cho hắn nhỉ? Lỗi tại hắn trước mà, ai bảo tự dưng gây sự với tôi làm gì. Thầy Thiên nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh của tôi thì chỉ buồn bã lắc đầu không nói gì.
_KÍT….._ Chiếc xe phanh kít lại trước cổng nhà, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Ơ ủa, đến nhà rồi à?_ Tôi ngơ ngác nói rồi mở cửa bước xuống xe, mỉm cười chào thầy Thiên._ Hôm nay rất cảm ơn thầy vì đã đi cùng với em, thôi muộn rồi em vào nhà đây.
- Ừ._ Ông thầy khỉ vàng nhìn tôi mỉm cười dịu dàng
Xong, tôi quay đầu định bước vào nhà thì chợt nhận ra mình vẫn đang mặc trên người chiếc áo vest của thầy Thiên, tôi vội quay lại, cởi áo ra đem trả nó cho ông thầy rồi mỉm cười thật tươi nói:
- Em xin lỗi, suýt quên, à chiếc áo hơi bị ướt chút xíu.
- Không sao…À mà Nhiên này…_ Thầy Thiên ngập ngừng nói.
- Sao ạ?_ Tôi hỏi.
- À ừm…có phải em đã thích….._ Lại ngập ngừng.
- Thích gì cơ ạ?_ Tôi ngơ ngáo hỏi lại, chẳng hiểu gì cả._ Thầy nói rõ ra xem nào.
- Ờ…..Mà thôi, không có chuyện gì đâu, em vào nhà đi, tôi cũng phải đi đây._ Ông thầy vội nói, rồi chưa kịp để tôi ư hử gì đã phóng xe đi mất hút, để lại tôi ở đó ôm một cục tò mò, thích gì nhỉ? Haizz thôi kệ, chắc chẳng có chuyện gì đâu, cứ nghỉ xả hơi cái đã, đúng là mệt rã rời. Tôi nghĩ rồi đẩy cửa bước vào nhà.
Sau một hồi chịu sự tra khảo gắt gao của mẹ và đã qua truông bằng những câu trả lời qua quýt đại khái. Cuối cùng tôi cũng đã được trở về bên chiếc giường thân yêu chuẩn bị say giấc lồng, ngủ đúng là hoạt động tuyệt vời nhất trên đời he he.
Đăng nhận xét