Chap 45: Bị chơi đểu
Cuối cùng phần khai mạc buổi lễ đã kết thúc và giờ là phần mà tôi trông mong mòn mỏi nhất. Hà hà NHẮM thôi, xem kìa biết bao nhiêu là đồ ngon vật lạ, không thưởng thức thì phí cả đời.
Nghĩ vậy tôi bèn sung sướng nở một nụ cười phô ra hàm răng trên, cầm chiếc đĩa đi đến bên các món thức ăn ngon lành mà nuốt nước miếng ừng ực, ông trời đúng là không bạc đãi người tốt.
- Cháu là…
Một giọng nói trầm đục đột nhiên vang lên ở phía sau khiến cho miếng bít tết bò trong họng tôi bị nghẹn lại.
Tôi vội vàng đặt chiếc đĩa xuống, lau chùi mồm mép cẩn thận rồi mới quay ra:
- Bác là…._ Tôi tròn mắt nhìn người đối diện rồi thốt lên, là bố của Phong và cũng là bạn của mẹ tôi, chủ tịch tập đoàn W._ Cháu chào bác ạ, cháu là Tôn Nữ Hà Nhiên, chúc mừng sinh nhật bác._ Tôi cung kính cúi đầu, mỉm cười lễ phép nói.
- Ồ…_ Đôi mắt bác Hải sáng lên rồi mừng rỡ nói_ Vậy ra cháu là con gái của Phan An và Mạnh Hùng hả (bố mẹ tôi)? Ta là Hải bạn đại học của bố mẹ cháu đây.
- Dạ vâng, cháu biết ạ, xin lỗi bác, hôm nay bố mẹ cháu bận đột xuất nên không thể đến chúc mừng bác được.
- Không sao._ Bác Hải cười hiền_ Mà Nhiên này cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Dạ cháu 17 ạ!_ Tôi lễ phép nói.
- Vậy là bằng tuổi thằng Phong nhà bác rồi, lúc nãy thấy hai đứa cùng đánh đàn chắc có quen biết nhau nhỉ? Cháu cũng học Thanh Đằng phải không?
- Dạ.. vâng._ Tôi giật thót cả người vội trả lời.
- Bác còn nghe nói cháu học giỏi. Haizz… nếu thằng Phong nhà bác được một nửa của cháu thì tốt biết mấy.
- Ha ha, cháu học cũng bình thường thôi bác ạ._ Tôi khiêm tốn nói, nhưng trong bụng thì đang nổ pháo hoa bùm bụp, sướng đến nổ mũi mất thôi.
- Nếu vừa nãy nó có làm gì không phải với cháu thì bỏ qua nhé, nó là thằng sống thiếu thốn tình cảm của mẹ, bác lại bận rộn nên tính cách mới ngang tàng thế đấy.
- Dạ không sao, cháu không để bụng đâu ạ._ Tôi mỉm cười và nghĩ “không để bụng mới là chuyện lạ”
- Nhiên, ai vậy? _ Tiếng thầy Thiên đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình quay đầu lại, ông thầy vừa thoát khỏi vòng vây của các cô gái đi đến bên cạnh tôi rồi khẽ liếc mắt nhìn bác Hải dò hỏi.
- À, đây là bác Hải, bạn mẹ em, và cũng là chủ của bữa tiệc này._ Tôi giới thiệu.
- Chào bác._ Thầy Thiên cúi đầu mỉm cười chào bác Hải.
- Ra đây là bạn trai của Nhiên hả? Đẹp trai lắm_ Bác Hải nhìn thầy Thiên gật gù nói.
Thấy thế tôi vội xua xua tay giải thích:
- Không phải đâu ạ, đây là thầy giáo thực tập của cháu, chúng cháu chỉ đi cùng nhau thôi ạ.
- Vậy hả, thế mà bác cứ tưởng, à bác quên cháu là con gái của Mạnh Hùng mà.
- Vâng ạ, hơ hơ._ Tôi nói rồi cười như một con ngố, cái tính bảo thủ cố chấp của bố tôi đến người ngoài cũng biết, híc híc.
- Mà Nhiên này, nghe nói cháu sẽ ra nước ngoài du học phải không?
- Dạ vâng, cháu định sau khi tốt ngiệp cấp ba sẽ đi du học bên Mĩ, nếu được thì có thể sau khi tốt nghiệp đại học xong, có việc làm cháu sẽ đón bố mẹ sang định cư ở bên đó luôn._ Tôi mỉm cười nói, ôi nước Mĩ tươi đẹp hãy chờ ta.
- Vậy à, rất có chí đấy, ha ha….
- Bố…
Giọng nói lạnh lùng của Phong đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình, cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Phong đi đến chỗ tôi và bác Hải đang đứng, khuôn mặt lạnh tanh, sắc thái rất khó coi, trong đôi mắt màu cà phê của hắn hình như có lửa. Sao vậy nhỉ? Lại ăn nhầm phải bả chuột à?
- À, Phong lại đây con, chắc con cũng biết Nhiên nhỉ? Con bé là con gái của bạn bố đấy._ Bác Hải mỉm cười lên tiếng.
- Hừ…_ Phong khễ nhếch môi nở một nụ cười mỉa mai nhìn tôi nói_ Không chỉ quen biết thôi đâu, chúng con rất thân nhau đấy, bố không biết cô ấy là “thần đồng thông minh số một” của trường con à?
Hắn cố tình nhấn thật mạnh câu “thần đồng thông minh số một”, híc híc sao nghe khen mà tôi lại có cảm giác đáng sợ thế nhỉ?
Hắn nói chuyện với bác Hải mà cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Không lẽ…tôi lại làm gì sai sao?
Không ổn rồi, nếu tình trạng này cứ kéo dài không khéo tôi bị hắn nhìn ra tro mất, chuồn lẹ thôi. Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười hình bán nguyệt nói với bác Hải:
- Thôi bác và Phong cứ nói chuyện cháu ra kia có chút việc ạ._ Tôi nói rồi vội vã kéo tay ông thầy khỉ vàng đi, cái tên PX Phong này đúng là nắng mưa thất thường y như con gái vậy, không biết ai đen đủi lại vớ phải người như hắn nữa, híc.
Tôi đang tiếp tục sự nghiệp dang dở là chọn thức ăn cống cho cái dạ dày bé bỏng thì thấy mĩ nhân Thảo Vân yểu điệu bước đến, trên tay là ly rượu vang đỏ trên môi con nhỏ nở một nụ cười “dịu dàng” đầy sát khí.
Tôi nuốt nước bọt quay ra nhìn Vân, lại sắp có chuyện gì xảy ra đây? Không phải là muốn đánh ghen đấy chứ, có thể con nhỏ sẽ cho tôi một cái bạt tai nháng lửa, hay là hất rượu vào mặt..v..v.. Ôi ôi có thể lắm chứ, con gái mà.
Tôi nghĩ rồi hiên ngang đứng đó thủ thế chuẩn bị đón nhận những ngón đòn của Vân.
Nhưng hình như tôi đã đánh giá thấp kẻ đứng thứ hai trên bảng điểm của trường thì phải, con nhỏ không ngốc đến như thế.
Vân vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, trông không giống một kẻ đi đánh ghen cho lắm. Đến khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn lại vài chục cm, Vân đột nhiên đá hai chân vào nhau, giả vờ bị ngã, li rượu vang đỏ trên tay con nhỏ hất thẳng vào người tôi, khiến tôi không kịp trở tay, chiếc váy trắng lĩnh luôn vết rượu đỏ, mà lại ngay ở phần nhạy cảm mới đau chứ.
Tôi sững sờ, mọi người cũng sững sờ. Vội ngó xuống chiếc váy bị lấm bẩn của mình, tôi nghiến răng nhìn Vân lắp bắp:
- Cậu…cậu..
Đáp lại giận dữ của tôi, Vân chỉ khẽ chơm chớp mắt, nở một nụ cười không thể đểu hơn rồi ngay lập tức trở lại với vẻ thỏ non gặm cỏ thường ngày, con nhỏ vội vàng chạy đến xuýt xoa nhìn tôi, nức nở nói:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu Nhiên không phải tôi cố ý đâu, chỉ tại cái giày cao gót này khiến tôi vấp té._ Con nhỏ đưa tay lên lau nước mắt sụt sùi, diễn vở kịch oan thị mầu rồi quay sang mọi người phân bua._ Nếu không tin cậu cứ thử hỏi mọi người mà xem, tôi thực sự bị vấp ngã mà.
Xung quanh những tiếng đồng tình nổi lên, họ thi nhau gật đầu đồng ý trước lời thanh minh của Vân.
Tôi cố nén giận, quai hàm bạnh ra chỉ hận chưa úp được cả cái bánh kem vào mặt con nhỏ. Phải bĩnh tĩnh, bình tĩnh lại, giờ không phải là lúc tức giận.
Có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp Vân, nhưng ngược lại, con nhỏ cũng đánh giá quá thấp tôi khi dám giở trò này ra với tôi.
Hừ, nếu tôi mất bình tĩnh và nổi giận thì kế hoạch của con nhỏ chắc chắn sẽ thành công, và tôi là người bị bẽ mặt. Nhưng rất tiếc, bạo lực không phải là cung cách của tôi. Hừ muốn đóng kịch chứ gì, tôi đây cũng đóng được.
Nghĩ vậy tôi bèn liếc mắt nhìn chiếc bàn tiệc ở ngay bên cạnh, rồi nở một nụ cười dịu dàng không kém nhìn Vân nói:
- Không sao đâu, mình biết mà.
Vân có vẻ ngạc nhiên trước hành động của tôi, con nhỏ cứ trố mắt nhìn như thể vừa thấy một bênh nhân mắc bênh thần kinh lại biết làm đề thi đại học.
Tôi liếc nhìn Vân khắp lượt, rồi ánh mắt chợt dừng lại ở dưới chân con nhỏ, đến lúc đóng kịch đây. Đôi mắt tôi chợt mở to ra, lộ rõ sự kinh hoàng, tôi đưa tay lên bụm miệng rồi lùi dần về phía sau trong khi Vân thì chẳng hiểu gì cả, cứ trố mắt nhìn tôi.
- Vân này, cậu đứng im đấy nhé, đừng động đậy._ Tôi run rẩy nói.
Vân nhìn tôi đầy khó hiểu rồi nhíu mày đáp:
- Cậu nói linh tinh cái gì vậy, tôi không hiểu.
- C..on r..ắ..n _ Tôi nuốt nước bọt ừng ực, lắp bắp nói.
- Cái gì cơ? Nói to lên xem nào._ Vân vẫn ngơ ngác không hiểu.
- Có con rắn đang bò dưới chân cậu kìa._ Tôi hét to lên, ngay lập tức mọi người đểu hốt hoảng vội tản đi, có người còn kêu rú lên, còn Vân thì khỏi phải nói cô nàng hoảng đến mức nào, theo phản xạ tự nhiên nhảy dựng lên và tiếp đất an toàn vào…..bàn tiệc bên cạnh, khiến nước hoa quả, rượu, bánh gato đổ hết vào người. Thanh công mĩ mãn, he he.
Nhìn khuôn mặt đang tức đến nỗi nếp nhăn nổi lên chằng chịt trông giống một mụ phù thủy simna của Vân, tôi nở một nụ cười tươi “dịu dàng” nói:
- Tôi giành nhà vệ sinh trước nhé!
Xong quay đầu bỏ đi thẳng. Đã bảo mà đụng đến tôi là chỉ có thê thảm, cho tôi một thì tôi sẽ trả gấp mười, bản tính tôi nó vốn hảo tâm thế đấy, kha kha.
- Em mặc vào đi kẻo lạnh._ Tiếng thầy Thiên đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, chiếc áo vest đen đẹp đẽ đã được khoác lên người tôi, ông thầy không nhắc thì tôi cũng đang cảm thấy hơi lạnh đây, đặc biệt là chỗ bị phần rượu loang ra, thật là khó chịu.
- Cảm ơn thầy, thầy ra xe trước đợi em được không, em vào nhà vệ sinh một lát rồi ra, chúng ta sẽ về._ Tôi mỉm cười nói.
- Ừm, tôi sẽ ra trước đợi em, nhớ cẩn thận đấy._ Ông thầy khỉ vàng dịu dàng nói rồi quay người bỏ đi.
Tôi thở dài mệt mỏi rồi bước vào nhà vệ sinh, chao ôi cái đầu sắp nổ tung rồi đây. Sau khi rửa qua loa mặt mũi và phần váy bị bẩn tôi khoan khoái bước ra khỏi nhà vệ sinh thì…
- Khoan đã…_ Tiếng một người vang lên khiến tôi giật mình.
Truyen hay:Tôi ghét anh! Đồ du côn
Cuối cùng phần khai mạc buổi lễ đã kết thúc và giờ là phần mà tôi trông mong mòn mỏi nhất. Hà hà NHẮM thôi, xem kìa biết bao nhiêu là đồ ngon vật lạ, không thưởng thức thì phí cả đời.
Nghĩ vậy tôi bèn sung sướng nở một nụ cười phô ra hàm răng trên, cầm chiếc đĩa đi đến bên các món thức ăn ngon lành mà nuốt nước miếng ừng ực, ông trời đúng là không bạc đãi người tốt.
- Cháu là…
Một giọng nói trầm đục đột nhiên vang lên ở phía sau khiến cho miếng bít tết bò trong họng tôi bị nghẹn lại.
Tôi vội vàng đặt chiếc đĩa xuống, lau chùi mồm mép cẩn thận rồi mới quay ra:
- Bác là…._ Tôi tròn mắt nhìn người đối diện rồi thốt lên, là bố của Phong và cũng là bạn của mẹ tôi, chủ tịch tập đoàn W._ Cháu chào bác ạ, cháu là Tôn Nữ Hà Nhiên, chúc mừng sinh nhật bác._ Tôi cung kính cúi đầu, mỉm cười lễ phép nói.
- Ồ…_ Đôi mắt bác Hải sáng lên rồi mừng rỡ nói_ Vậy ra cháu là con gái của Phan An và Mạnh Hùng hả (bố mẹ tôi)? Ta là Hải bạn đại học của bố mẹ cháu đây.
- Dạ vâng, cháu biết ạ, xin lỗi bác, hôm nay bố mẹ cháu bận đột xuất nên không thể đến chúc mừng bác được.
- Không sao._ Bác Hải cười hiền_ Mà Nhiên này cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Dạ cháu 17 ạ!_ Tôi lễ phép nói.
- Vậy là bằng tuổi thằng Phong nhà bác rồi, lúc nãy thấy hai đứa cùng đánh đàn chắc có quen biết nhau nhỉ? Cháu cũng học Thanh Đằng phải không?
- Dạ.. vâng._ Tôi giật thót cả người vội trả lời.
- Bác còn nghe nói cháu học giỏi. Haizz… nếu thằng Phong nhà bác được một nửa của cháu thì tốt biết mấy.
- Ha ha, cháu học cũng bình thường thôi bác ạ._ Tôi khiêm tốn nói, nhưng trong bụng thì đang nổ pháo hoa bùm bụp, sướng đến nổ mũi mất thôi.
- Nếu vừa nãy nó có làm gì không phải với cháu thì bỏ qua nhé, nó là thằng sống thiếu thốn tình cảm của mẹ, bác lại bận rộn nên tính cách mới ngang tàng thế đấy.
- Dạ không sao, cháu không để bụng đâu ạ._ Tôi mỉm cười và nghĩ “không để bụng mới là chuyện lạ”
- Nhiên, ai vậy? _ Tiếng thầy Thiên đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình quay đầu lại, ông thầy vừa thoát khỏi vòng vây của các cô gái đi đến bên cạnh tôi rồi khẽ liếc mắt nhìn bác Hải dò hỏi.
- À, đây là bác Hải, bạn mẹ em, và cũng là chủ của bữa tiệc này._ Tôi giới thiệu.
- Chào bác._ Thầy Thiên cúi đầu mỉm cười chào bác Hải.
- Ra đây là bạn trai của Nhiên hả? Đẹp trai lắm_ Bác Hải nhìn thầy Thiên gật gù nói.
Thấy thế tôi vội xua xua tay giải thích:
- Không phải đâu ạ, đây là thầy giáo thực tập của cháu, chúng cháu chỉ đi cùng nhau thôi ạ.
- Vậy hả, thế mà bác cứ tưởng, à bác quên cháu là con gái của Mạnh Hùng mà.
- Vâng ạ, hơ hơ._ Tôi nói rồi cười như một con ngố, cái tính bảo thủ cố chấp của bố tôi đến người ngoài cũng biết, híc híc.
- Mà Nhiên này, nghe nói cháu sẽ ra nước ngoài du học phải không?
- Dạ vâng, cháu định sau khi tốt ngiệp cấp ba sẽ đi du học bên Mĩ, nếu được thì có thể sau khi tốt nghiệp đại học xong, có việc làm cháu sẽ đón bố mẹ sang định cư ở bên đó luôn._ Tôi mỉm cười nói, ôi nước Mĩ tươi đẹp hãy chờ ta.
- Vậy à, rất có chí đấy, ha ha….
- Bố…
Giọng nói lạnh lùng của Phong đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình, cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Phong đi đến chỗ tôi và bác Hải đang đứng, khuôn mặt lạnh tanh, sắc thái rất khó coi, trong đôi mắt màu cà phê của hắn hình như có lửa. Sao vậy nhỉ? Lại ăn nhầm phải bả chuột à?
- À, Phong lại đây con, chắc con cũng biết Nhiên nhỉ? Con bé là con gái của bạn bố đấy._ Bác Hải mỉm cười lên tiếng.
- Hừ…_ Phong khễ nhếch môi nở một nụ cười mỉa mai nhìn tôi nói_ Không chỉ quen biết thôi đâu, chúng con rất thân nhau đấy, bố không biết cô ấy là “thần đồng thông minh số một” của trường con à?
Hắn cố tình nhấn thật mạnh câu “thần đồng thông minh số một”, híc híc sao nghe khen mà tôi lại có cảm giác đáng sợ thế nhỉ?
Hắn nói chuyện với bác Hải mà cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Không lẽ…tôi lại làm gì sai sao?
Không ổn rồi, nếu tình trạng này cứ kéo dài không khéo tôi bị hắn nhìn ra tro mất, chuồn lẹ thôi. Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười hình bán nguyệt nói với bác Hải:
- Thôi bác và Phong cứ nói chuyện cháu ra kia có chút việc ạ._ Tôi nói rồi vội vã kéo tay ông thầy khỉ vàng đi, cái tên PX Phong này đúng là nắng mưa thất thường y như con gái vậy, không biết ai đen đủi lại vớ phải người như hắn nữa, híc.
Tôi đang tiếp tục sự nghiệp dang dở là chọn thức ăn cống cho cái dạ dày bé bỏng thì thấy mĩ nhân Thảo Vân yểu điệu bước đến, trên tay là ly rượu vang đỏ trên môi con nhỏ nở một nụ cười “dịu dàng” đầy sát khí.
Tôi nuốt nước bọt quay ra nhìn Vân, lại sắp có chuyện gì xảy ra đây? Không phải là muốn đánh ghen đấy chứ, có thể con nhỏ sẽ cho tôi một cái bạt tai nháng lửa, hay là hất rượu vào mặt..v..v.. Ôi ôi có thể lắm chứ, con gái mà.
Tôi nghĩ rồi hiên ngang đứng đó thủ thế chuẩn bị đón nhận những ngón đòn của Vân.
Nhưng hình như tôi đã đánh giá thấp kẻ đứng thứ hai trên bảng điểm của trường thì phải, con nhỏ không ngốc đến như thế.
Vân vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, trông không giống một kẻ đi đánh ghen cho lắm. Đến khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn lại vài chục cm, Vân đột nhiên đá hai chân vào nhau, giả vờ bị ngã, li rượu vang đỏ trên tay con nhỏ hất thẳng vào người tôi, khiến tôi không kịp trở tay, chiếc váy trắng lĩnh luôn vết rượu đỏ, mà lại ngay ở phần nhạy cảm mới đau chứ.
Tôi sững sờ, mọi người cũng sững sờ. Vội ngó xuống chiếc váy bị lấm bẩn của mình, tôi nghiến răng nhìn Vân lắp bắp:
- Cậu…cậu..
Đáp lại giận dữ của tôi, Vân chỉ khẽ chơm chớp mắt, nở một nụ cười không thể đểu hơn rồi ngay lập tức trở lại với vẻ thỏ non gặm cỏ thường ngày, con nhỏ vội vàng chạy đến xuýt xoa nhìn tôi, nức nở nói:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu Nhiên không phải tôi cố ý đâu, chỉ tại cái giày cao gót này khiến tôi vấp té._ Con nhỏ đưa tay lên lau nước mắt sụt sùi, diễn vở kịch oan thị mầu rồi quay sang mọi người phân bua._ Nếu không tin cậu cứ thử hỏi mọi người mà xem, tôi thực sự bị vấp ngã mà.
Xung quanh những tiếng đồng tình nổi lên, họ thi nhau gật đầu đồng ý trước lời thanh minh của Vân.
Tôi cố nén giận, quai hàm bạnh ra chỉ hận chưa úp được cả cái bánh kem vào mặt con nhỏ. Phải bĩnh tĩnh, bình tĩnh lại, giờ không phải là lúc tức giận.
Có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp Vân, nhưng ngược lại, con nhỏ cũng đánh giá quá thấp tôi khi dám giở trò này ra với tôi.
Hừ, nếu tôi mất bình tĩnh và nổi giận thì kế hoạch của con nhỏ chắc chắn sẽ thành công, và tôi là người bị bẽ mặt. Nhưng rất tiếc, bạo lực không phải là cung cách của tôi. Hừ muốn đóng kịch chứ gì, tôi đây cũng đóng được.
Nghĩ vậy tôi bèn liếc mắt nhìn chiếc bàn tiệc ở ngay bên cạnh, rồi nở một nụ cười dịu dàng không kém nhìn Vân nói:
- Không sao đâu, mình biết mà.
Vân có vẻ ngạc nhiên trước hành động của tôi, con nhỏ cứ trố mắt nhìn như thể vừa thấy một bênh nhân mắc bênh thần kinh lại biết làm đề thi đại học.
Tôi liếc nhìn Vân khắp lượt, rồi ánh mắt chợt dừng lại ở dưới chân con nhỏ, đến lúc đóng kịch đây. Đôi mắt tôi chợt mở to ra, lộ rõ sự kinh hoàng, tôi đưa tay lên bụm miệng rồi lùi dần về phía sau trong khi Vân thì chẳng hiểu gì cả, cứ trố mắt nhìn tôi.
- Vân này, cậu đứng im đấy nhé, đừng động đậy._ Tôi run rẩy nói.
Vân nhìn tôi đầy khó hiểu rồi nhíu mày đáp:
- Cậu nói linh tinh cái gì vậy, tôi không hiểu.
- C..on r..ắ..n _ Tôi nuốt nước bọt ừng ực, lắp bắp nói.
- Cái gì cơ? Nói to lên xem nào._ Vân vẫn ngơ ngác không hiểu.
- Có con rắn đang bò dưới chân cậu kìa._ Tôi hét to lên, ngay lập tức mọi người đểu hốt hoảng vội tản đi, có người còn kêu rú lên, còn Vân thì khỏi phải nói cô nàng hoảng đến mức nào, theo phản xạ tự nhiên nhảy dựng lên và tiếp đất an toàn vào…..bàn tiệc bên cạnh, khiến nước hoa quả, rượu, bánh gato đổ hết vào người. Thanh công mĩ mãn, he he.
Nhìn khuôn mặt đang tức đến nỗi nếp nhăn nổi lên chằng chịt trông giống một mụ phù thủy simna của Vân, tôi nở một nụ cười tươi “dịu dàng” nói:
- Tôi giành nhà vệ sinh trước nhé!
Xong quay đầu bỏ đi thẳng. Đã bảo mà đụng đến tôi là chỉ có thê thảm, cho tôi một thì tôi sẽ trả gấp mười, bản tính tôi nó vốn hảo tâm thế đấy, kha kha.
- Em mặc vào đi kẻo lạnh._ Tiếng thầy Thiên đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, chiếc áo vest đen đẹp đẽ đã được khoác lên người tôi, ông thầy không nhắc thì tôi cũng đang cảm thấy hơi lạnh đây, đặc biệt là chỗ bị phần rượu loang ra, thật là khó chịu.
- Cảm ơn thầy, thầy ra xe trước đợi em được không, em vào nhà vệ sinh một lát rồi ra, chúng ta sẽ về._ Tôi mỉm cười nói.
- Ừm, tôi sẽ ra trước đợi em, nhớ cẩn thận đấy._ Ông thầy khỉ vàng dịu dàng nói rồi quay người bỏ đi.
Tôi thở dài mệt mỏi rồi bước vào nhà vệ sinh, chao ôi cái đầu sắp nổ tung rồi đây. Sau khi rửa qua loa mặt mũi và phần váy bị bẩn tôi khoan khoái bước ra khỏi nhà vệ sinh thì…
- Khoan đã…_ Tiếng một người vang lên khiến tôi giật mình.
Truyen hay:Tôi ghét anh! Đồ du côn
Đăng nhận xét