Chap 38: Băng bó
_XOẠT…..chiếc áo rách làm hai mảnh (híc, công lực thâm hậu quá), Phong quay xuống trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ, nhưng tôi không thèm để ý đến thái độ tức giận hắn của bởi vì khi chiếc áo rách làm đôi để lộ ra hai cánh tay rắn chắc của hắn tôi mới để ý, trên cánh tay phải có một vết thương, máu túa ra ròng ròng.
Tôi sợ hãi ngã ra đằng sau, đưa tay lên bịt miệng.
Hắn chau mày nhìn tôi, nhanh tay lấy một mảnh áo quấn chỗ vết thương lại rồi kéo tôi đứng dậy càu nhàu:
- Đồ ngốc, tôi đã cố ý che vết thương đi vậy mà còn….
Tôi đờ đẫn nhìn vào chỗ vết thương của hắn, mặt cắt không còn giọt máu. Nhìn thấy khuôn mặt tôi như thế, hắn hỏi:
- Sao vậy?
- Cậu..có..bị..thần..kinh..không đấy?_ Tôi lẩy bẩy nhả từng chữ khiến hắn tức giận nhào đến gõ vào đầu tôi một cái đau điếng:
- Này, tôi vì muốn tốt cho cậu thế mà cậu lạ mắng tôi là đồ thần kinh như vậy à?
- Không thần kinh thế sao bị thương mà không băng bó, lại đi dùng áo che lại, có ai gàn dở như cậu không?_ Tôi quát lên.
- Vì cậu sợ máu mà._ Hắn cũng quát lên, rồi tức giận quay mặt đi chỗ khác.
Mặt tôi nghệch ra trước cái lí do của hắn. Thì ra là vì tôi sợ máu nên mới cố ý che đi, gì chứ thế lại càng điên hơn, chẳng lẽ hắn muốn tôi vào tù vì tội gián tiếp giết người à, đồ đểu.
Một lúc sau hắn quay ra nhìn khuôn mặt nghệt ra của tôi, nhếch mép cười nói:
- Sao thế? Cảm động đến không nói lên lời à?
- Cảm động cái con khỉ mốc, cậu muốn ngày mai công an ập đến nhà tôi rồi đem nhốt tôi vào tù vì cái tội đã làm cho cậu mất máu đến chết à? Cái đồ đểu kia._Tôi giận dữ hét lên.
- Này, sao cậu chẳng giống con gái gì hết thế?_ Hắn cũng bực tức nói.
- Tôi không giống con gái chỗ nào hả?
- Đáng lẽ ra cậu phải cảm động đến chảy nước mắt chứ sao lại gào lên với tôi như thế.
- Tôi không dư nước mắt để cảm động cho cái việc làm ngu ngốc của cậu, cậu có thể sẽ bị ngất do mất máu đấy, đến lúc ấy tôi không chịu trách nhiệm đâu._ Tôi hét lên.
- Cậu…. hừ đi theo tôi._ Hắn nói rồi kéo tôi đến một băng ghế đá, ngồi xuống, hắn cởi mảnh áo băng trên tay và chìa chỗ bị thương ra trước mặt tôi, bực tức nói:
- Cậu mau băng bó cho tôi đi.
- Nhưng, tôi sợ máu mà…_ Tôi run rẩy nói_ Chẳng phải cậu cũng không muốn tôi nhìn thấy máu sao?
- Hừ, đấy là lúc trước, nhưng sao tôi phải lo cho một người dám quát ầm lên với tôi trong khi tôi vì lo lắng cho cô ta nên mới phải làm như vậy?
- Tôi xin lỗi._ Tôi nhìn hắn hối lỗi rồi lại cười toe nói_ Nhưng sao cậu không nhờ một ai đó băng hộ, tôi đảm bảo chỉ cần cậu lên tiếng sẽ có hàng trăm cô xông đến đấy he he.
- Không lằng nhằng, tôi nói cậu băng là cậu phải băng._ Hắn nói dứt khoát.
- Không băng._ Tôi bướng.
- Này, cậu quên ai là người cứu cậu à? Đối xử với ân nhân như thế mà xem được à? Bố cậu có dạy cách đối nhân xử thế không đấy?
Câu nói của hắn khiến tôi cứng cả họng, đúng là tôi đã nợ hắn một mạng thật. Nghĩ vậy tôi đành ngậm ngùi đứng dậy nói:
- Thôi được rồi, cậu chờ ở đây, tôi đi mua băng quấn.
Nói xong tôi thất thểu bước đi, còn hắn thì cười nhếch mép cười đểu gọi với theo:
- Nhanh lên đấy.
Cái đồ hách dịch, huhu sao thân tôi lại như thân con trâu thế này.
Tôi vào tiệm thuốc tây gần đó và mua một ít bông băng, gạc cứu thương (chẹp, tiếc tiền quá). Lúc trở ra tôi thấy hắn vẫn đang ngồi ở đó, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, trong mắt hắn hình như chứa đựng một nỗi buồn xa xăm nào đó mà tôi không biết và cũng chẳng thèm biết làm gì cho mệt.
Xung quanh chỗ hắn ngồi mấy cô nương hám trai tụ tập lại, chỉ chỉ chỏ chỏ, xuýt xoa khen hắn đẹp trai, liên tục che miệng cười khúc khích. Đúng là…còn trẻ mà đã mắc bệnh kinh niên rồi.
” Trông như cái tảng băng di động thế mà cũng được nhiều cô thích, con gái thời này cận hết rồi” .
Tôi lẩm bẩm, do dự không biết có nên chạy đến chỗ hắn không, nếu đến thì thể nào tôi cũng sẽ trở thành trung tâm của những ánh mắt dao cạo mất. Đúng lúc ấy thì Phong đã thoát khỏi nỗi buồn (ngu ngốc của hắn) nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng nói:
- Nhanh lên, tôi sắp mất máu chết rồi đây.
Ngay lập tức mọi ánh mắt của các cô nương hám trai đều đổ dồn vào tôi, có vài cô còn nhìn tôi cười giễu, cố ý nói to:
- Chắc con nhỏ này là ôsin của anh ấy thôi.
- Ừ, trông cái mặt quê thí mồ.
…
Bực mình không chịu được, trông cái mặt tôi thông minh sáng láng tư chất ngời ngời thế này mà bọn họ dám gán cho tôi cái danh ôsin của PX, khác nào Tôn Ngộ Không bị phong chức bật mã ôn.
Hừ…đã thế thì tôi cho các nàng tỉnh mộng. Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười gian xảo chạy đến bên Phong, “giả vờ” nũng nịu kéo áo hắn cố tình nói thật to:
- Anh yêu, anh chờ em lâu chưa? Hi hi em hồi hộp lắm cơ, lần đầu ra mắt bố mẹ anh mà.
Rồi tôi dịu dàng ngả đầu vào vai Phong khẽ nháy mắt với các cô nương hám trai kia và nở một nụ cười hạnh phúc khiến cho bọn họ xém chút nữa là hét lên vì ghen tị.
Nhìn thấy “đôi uyên ương” hạnh phúc bên nhau, bọn họ đều thất thểu bỏ đi với khuôn mặt dài như cái bơm. Sau khi bóng các cô nàng đã khuất tôi mới bỏ đầu ra khỏi vai Phong ôm bụng cười rũ rượi:
- Haha….cho đáng đời.
Sau khi để tôi dứt khỏi tràng cười như điên của mình, Phong mới cau có cằn nhằn:
- Cậu sống là để chọc tức người khác đấy à?
- Ơ hay họ chọc tức tôi trước đấy chứ, ai bảo họ dám nói tôi là ôsin của cậu, thật là mất mặt.
- Thế không phải à?_ Hắn nhếch mép cười đểu.
- Aha, vậy ra cậu rất muốn tôi làm ôsin cho câu?_ Tôi cũng cười đểu không kém._ Nhưng nếu là tôi thì tôi lại chẳng muốn có một ôsin như cậu đâu.
- Hửm, cái gì?_ Hắn cau mày hỏi.
- Hớ hớ, một người thông minh xuất chúng như tôi mà có một tên ôsin bần tiện như cậu thì mất mắt lắm haha….
Tôi ôm bụng cười nắc nẻ còn hắn thì nhìn tôi trừng trừng, lông mày cau lại vì tức.
- Thế cậu có băng bó cho tôi không hay là định ngồi đây cười suốt tối?_ Hắn bực mình gắt lên.
- Ok..ok làm gì mà nóng thế.
Tôi nói rồi cố gắng kìm cơn cười khằng khặc của mình lại, lấy cuộn bông băng và gạc cứu thương ra:
- Là cậu muốn tôi băng đấy nhé, xấu ráng chịu.
- Lằng nhằng quá, làm nhanh đi, sắp ngỏm vì mất máu đây._ Hắn gắt.
- Ừ cứ ngỏm đi, tôi đốt cục xương cho để ở bên đấy gặm chơi._ tôi cười đểu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh te của hắn tôi vội thu răng lại nói với hắn bằng giọng hối lỗi:
- Ấy ấy đừng giận, tôi đùa thôi mà, giận lên là máu phọt ra chết tươ…à thôi, hi hi không nói nữa, không nói nữa hi hi…_ Tôi vội cười lấp liếm, rồi bảo hắn chìa cánh tay bị thương ra để chuẩn bị băng bó.
Nhưng khi hắn chìa vết thương trên cánh tay ra, tôi mới phát hoảng lên, đúng là máu chảy ra khá nhiều, hình ảnh con chó con bị đâm chết lại hiện về khiến tôi không dám nhìn vào tay hắn, dùng băng quấn bừa.
- Này…._ Giọng nói lạnh lùng đáng ghét của Phong đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội hỏi:
- Sao?
- Tôi bị thương trên cánh tay chứ không phải trên bàn tay, cậu băng sai chỗ rồi._ Hắn lạnh lùng buông một câu xanh rờn.
Trời ạ, thế mà từ nãy đến giờ hắn không thèm ư hử gì đến khi tôi băng sắp xong rồi mới lên tiếng.
“Đúng là cái đồ chập cheng bị lang ben” tôi rủa thầm mà không biết có một người đang nhìn mình khẽ cười.
Tôi nhanh chóng tháo chỗ băng trên bàn tay hắn ra rồi bực tức hỏi :
- Cậu chỉ chỗ bị thương đi để tôi còn biết, đúng là phí công mà.
- Lên trên một chút….lên chút nữa…được rồi.
Tôi lại hì hụi băng vết thương trên tay cho hắn mà không nhìn vào mục tiêu, thôi kệ cứ quấn bừa như trói gà là được.
Tôi thầm nghĩ và cứ thế tiếp tục quấn băng một cách không bài bản. Chậc, cái này hồi học giáo dục quốc phòng thầy giáo cũng dạy nhưng hình như tôi toàn ngủ thôi thì phải.
- Này…_ Lại là cái giọng lạnh lùng ấy.
- Sao? Lại băng sai chỗ à?_ Tôi bực mình gắt lên.
- Không, lần này thì đúng, nhưng cậu đang trói gà đấy à?_ Hắn cười mỉa mai.
- Ừ._ Tôi ngoan ngoãn gật đầu_ Tôi cũng thấy thế.
Hắn ngạc nhiên ra mặt trước sự ngoan ngoãn của tôi, tròn mắt nói:
- Phư phư, thật không ngờ cậu cũng biết nhận sai đấy.
- Có gì đâu, đúng là tôi đang băng bó cho một con gà xì cà que mà hi hi._ Tôi thản nhiên nói kèm theo một nụ cười không thể đểu hơn.
- Cậu…
- Ha ha xong rồi._ Tôi cười rồi vỗ hai bàn tay vào nhau phấn khích quay ra nhìn công trình của mình.
Nụ cười mãn nguyện trên môi tôi vụt tắt, thay vào đó là một nụ cười ngượng nghịu. Thú thật công trình băng bó của tôi bây giờ trông chẳng khác gì mớ dây trói chân con gà, chéo lên chéo xuống, vắt ngang vắt dọc, nhìn đến là buồn cười.
Tôi nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh te của Phong, cười khẽ khàng, nói:
- Hơ hơ…cũng đẹp ha, phải công nhận được tôi băng bó xong cái cánh tay của cậu trông dễ thương hẳn lên nhỉ?
- Đẹp cái con khỉ mốc, tôi dùng một tay quấn còn đẹp hơn._ Hắn nghiến răng bực tức nói.
Hứ, cái đồ đểu, rõ ràng là hắn bắt tôi phải băng bó cho bằng được. Tôi còn cảnh báo trước với hắn rằng trình độ băng bó của tôi không được tốt cho lắm thế mà giờ còn chê lên chê xuống, chê ỏng chê eo, đàn ông con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ. Tôi bực mình cau có nhìn hắn gắt lên:
- Chính cậu bắt tôi băng cơ mà, với lại tôi không nhìn vết thương thì làm sao băng cho đẹp được? Như thế này đã là tốt lắm rồi đấy, vậy mà còn kêu ca, lắm lời y như đàn b…_ Tôi định nói nốt chữ “bà” thì đã bị đôi mắt đang mở trừng trừng của hắn làm cho khiếp vía, vội vàng phanh kít lại.
- Đàn gì?_ Hắn gằn giọng hỏi.
- Ơ hơ, ha ha, tôi định nói đàn ông, chứ không lẽ cậu muốn là đàn bà?_ Tôi hỏi kèm theo một nụ cười đểu.
- Không lằng nhằng nữa mau băng lại cho tôi đi._ Hắn cau có gắt lên.
- Hai từ thôi: không băng._ Tôi bặm môi cãi lại.
- Tại sao? _ Hắn gầm gừ.
- Chẳng tại sao cả, cậu là gì của tôi mà tôi phải nghe theo, già néo thì đứt dây, tôi cũng cạn tình cạn nghĩa rồi.
- Tôi là ân nhân của cậu, đừng có vội vong ân bội nghĩa như thế.
- Này, cậu làm cứ như vừa đỡ hộ tôi viên đạn trúng tim vậy, mà nếu là người tốt thì chẳng ai người ta kể công rồi đòi trả nợ như cậu cả đâu.
- Tôi có nói tôi là người tốt đâu._ Hắn mỉa mai nói.
- Thế hả, vậy tôi càng không thể giúp cậu, một người tốt như tôi chỉ thích giúp đỡ người tốt thôi._ Tôi đốp lại.
- Thế cậu có chịu băng lại cho tôi không?
- Đã bảo không mà, tôi băng rồi còn băng lại làm gì, cậu định biến thành xác ướp Ai Cập đấy à?
- Quấn như cậu mà gọi là băng bó à? Phần trên thì lỏng phần dưới thì chặt, đã thế chỗ bị thương thì lại để hở, không biết cậu ăn gì mà hậu đậu thế?_ Hắn nhìn tôi, mỉa mai nói.
Tôi cũng nhìn lại hắn rồi nở một nụ cười đểu nói:
- Ừ tôi hậu đậu thật, còn cậu thì rất khéo, nhưng tôi thắc mắc….
- Thắc mắc gì?
- Tôi ăn cơm nên mới hậu đậu, còn cậu ăn gì mà khéo thế, chắc là một thứ đặc biệt lắm nhỉ?
- Cậu…_ Hắn nghiến răng trèo trẹo, mặt xa xầm lại vì tức. Nhìn đôi mắt này lửa của hắn, tôi không khỏi rùng mình. Thôi chết, kì này tôi chọc hắn giận thật rồi, thôi thì nhịn đi một chút, kẻo hắn bực mình bỏ tôi lại ở đây một mình thì hỏng. Nghĩ vậy nên tôi đành nở một nụ cười hình bán nguyệt, xuống nước năn nỉ hắn:
- Hi hi, thôi mà đừng giận nữa, tôi đi mua băng quấn lại cho cậu là được chứ gì.
Nói xong tôi đứng dậy định đến chỗ tiệm thuốc tây vừa nãy thì hắn nói với theo bằng một cái giọng lạnh lùng pha chút kiêu ngạo:
- Nhanh lên đấy, tôi không chờ được lâu đâu, đồ hậu đậu.
Tôi nghiến răng trèo trẹo chỉ muốn quay lại cho hắn ăn bánh mì làm từ công ti Bitít, đúng là cái đồ đáng ghét kiêu căng hách xì dầu, tôi đã xuống nước năn nỉ hắn mà giờ hắn lại còn giở cái giọng hách dịch ra.
Tôi cố nuốt giận định bước tiếp thì nghe thấy tiếng khúc khích ở đằng trước. Ô hô công nhận tay Phong này được hâm mộ ghê, đám các cô nương hám trai lúc nãy vừa bị tôi chọc tức bỏ đi thì giờ lại xuất hiện một nhóm mới cũng mắc chung một chứng bệnh kinh niên là mê trai đẹp.
Hớ hớ sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, Trần Lam Phong mi muốn ta băng bó cho mi chứ gì vậy thì được thôi, ta sẽ cho mi được một rừng mĩ nữ săn sóc, kha kha lời quá còn gì.
_XOẠT…..chiếc áo rách làm hai mảnh (híc, công lực thâm hậu quá), Phong quay xuống trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ, nhưng tôi không thèm để ý đến thái độ tức giận hắn của bởi vì khi chiếc áo rách làm đôi để lộ ra hai cánh tay rắn chắc của hắn tôi mới để ý, trên cánh tay phải có một vết thương, máu túa ra ròng ròng.
Tôi sợ hãi ngã ra đằng sau, đưa tay lên bịt miệng.
Hắn chau mày nhìn tôi, nhanh tay lấy một mảnh áo quấn chỗ vết thương lại rồi kéo tôi đứng dậy càu nhàu:
- Đồ ngốc, tôi đã cố ý che vết thương đi vậy mà còn….
Tôi đờ đẫn nhìn vào chỗ vết thương của hắn, mặt cắt không còn giọt máu. Nhìn thấy khuôn mặt tôi như thế, hắn hỏi:
- Sao vậy?
- Cậu..có..bị..thần..kinh..không đấy?_ Tôi lẩy bẩy nhả từng chữ khiến hắn tức giận nhào đến gõ vào đầu tôi một cái đau điếng:
- Này, tôi vì muốn tốt cho cậu thế mà cậu lạ mắng tôi là đồ thần kinh như vậy à?
- Không thần kinh thế sao bị thương mà không băng bó, lại đi dùng áo che lại, có ai gàn dở như cậu không?_ Tôi quát lên.
- Vì cậu sợ máu mà._ Hắn cũng quát lên, rồi tức giận quay mặt đi chỗ khác.
Mặt tôi nghệch ra trước cái lí do của hắn. Thì ra là vì tôi sợ máu nên mới cố ý che đi, gì chứ thế lại càng điên hơn, chẳng lẽ hắn muốn tôi vào tù vì tội gián tiếp giết người à, đồ đểu.
Một lúc sau hắn quay ra nhìn khuôn mặt nghệt ra của tôi, nhếch mép cười nói:
- Sao thế? Cảm động đến không nói lên lời à?
- Cảm động cái con khỉ mốc, cậu muốn ngày mai công an ập đến nhà tôi rồi đem nhốt tôi vào tù vì cái tội đã làm cho cậu mất máu đến chết à? Cái đồ đểu kia._Tôi giận dữ hét lên.
- Này, sao cậu chẳng giống con gái gì hết thế?_ Hắn cũng bực tức nói.
- Tôi không giống con gái chỗ nào hả?
- Đáng lẽ ra cậu phải cảm động đến chảy nước mắt chứ sao lại gào lên với tôi như thế.
- Tôi không dư nước mắt để cảm động cho cái việc làm ngu ngốc của cậu, cậu có thể sẽ bị ngất do mất máu đấy, đến lúc ấy tôi không chịu trách nhiệm đâu._ Tôi hét lên.
- Cậu…. hừ đi theo tôi._ Hắn nói rồi kéo tôi đến một băng ghế đá, ngồi xuống, hắn cởi mảnh áo băng trên tay và chìa chỗ bị thương ra trước mặt tôi, bực tức nói:
- Cậu mau băng bó cho tôi đi.
- Nhưng, tôi sợ máu mà…_ Tôi run rẩy nói_ Chẳng phải cậu cũng không muốn tôi nhìn thấy máu sao?
- Hừ, đấy là lúc trước, nhưng sao tôi phải lo cho một người dám quát ầm lên với tôi trong khi tôi vì lo lắng cho cô ta nên mới phải làm như vậy?
- Tôi xin lỗi._ Tôi nhìn hắn hối lỗi rồi lại cười toe nói_ Nhưng sao cậu không nhờ một ai đó băng hộ, tôi đảm bảo chỉ cần cậu lên tiếng sẽ có hàng trăm cô xông đến đấy he he.
- Không lằng nhằng, tôi nói cậu băng là cậu phải băng._ Hắn nói dứt khoát.
- Không băng._ Tôi bướng.
- Này, cậu quên ai là người cứu cậu à? Đối xử với ân nhân như thế mà xem được à? Bố cậu có dạy cách đối nhân xử thế không đấy?
Câu nói của hắn khiến tôi cứng cả họng, đúng là tôi đã nợ hắn một mạng thật. Nghĩ vậy tôi đành ngậm ngùi đứng dậy nói:
- Thôi được rồi, cậu chờ ở đây, tôi đi mua băng quấn.
Nói xong tôi thất thểu bước đi, còn hắn thì cười nhếch mép cười đểu gọi với theo:
- Nhanh lên đấy.
Cái đồ hách dịch, huhu sao thân tôi lại như thân con trâu thế này.
Tôi vào tiệm thuốc tây gần đó và mua một ít bông băng, gạc cứu thương (chẹp, tiếc tiền quá). Lúc trở ra tôi thấy hắn vẫn đang ngồi ở đó, khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, trong mắt hắn hình như chứa đựng một nỗi buồn xa xăm nào đó mà tôi không biết và cũng chẳng thèm biết làm gì cho mệt.
Xung quanh chỗ hắn ngồi mấy cô nương hám trai tụ tập lại, chỉ chỉ chỏ chỏ, xuýt xoa khen hắn đẹp trai, liên tục che miệng cười khúc khích. Đúng là…còn trẻ mà đã mắc bệnh kinh niên rồi.
” Trông như cái tảng băng di động thế mà cũng được nhiều cô thích, con gái thời này cận hết rồi” .
Tôi lẩm bẩm, do dự không biết có nên chạy đến chỗ hắn không, nếu đến thì thể nào tôi cũng sẽ trở thành trung tâm của những ánh mắt dao cạo mất. Đúng lúc ấy thì Phong đã thoát khỏi nỗi buồn (ngu ngốc của hắn) nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng nói:
- Nhanh lên, tôi sắp mất máu chết rồi đây.
Ngay lập tức mọi ánh mắt của các cô nương hám trai đều đổ dồn vào tôi, có vài cô còn nhìn tôi cười giễu, cố ý nói to:
- Chắc con nhỏ này là ôsin của anh ấy thôi.
- Ừ, trông cái mặt quê thí mồ.
…
Bực mình không chịu được, trông cái mặt tôi thông minh sáng láng tư chất ngời ngời thế này mà bọn họ dám gán cho tôi cái danh ôsin của PX, khác nào Tôn Ngộ Không bị phong chức bật mã ôn.
Hừ…đã thế thì tôi cho các nàng tỉnh mộng. Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười gian xảo chạy đến bên Phong, “giả vờ” nũng nịu kéo áo hắn cố tình nói thật to:
- Anh yêu, anh chờ em lâu chưa? Hi hi em hồi hộp lắm cơ, lần đầu ra mắt bố mẹ anh mà.
Rồi tôi dịu dàng ngả đầu vào vai Phong khẽ nháy mắt với các cô nương hám trai kia và nở một nụ cười hạnh phúc khiến cho bọn họ xém chút nữa là hét lên vì ghen tị.
Nhìn thấy “đôi uyên ương” hạnh phúc bên nhau, bọn họ đều thất thểu bỏ đi với khuôn mặt dài như cái bơm. Sau khi bóng các cô nàng đã khuất tôi mới bỏ đầu ra khỏi vai Phong ôm bụng cười rũ rượi:
- Haha….cho đáng đời.
Sau khi để tôi dứt khỏi tràng cười như điên của mình, Phong mới cau có cằn nhằn:
- Cậu sống là để chọc tức người khác đấy à?
- Ơ hay họ chọc tức tôi trước đấy chứ, ai bảo họ dám nói tôi là ôsin của cậu, thật là mất mặt.
- Thế không phải à?_ Hắn nhếch mép cười đểu.
- Aha, vậy ra cậu rất muốn tôi làm ôsin cho câu?_ Tôi cũng cười đểu không kém._ Nhưng nếu là tôi thì tôi lại chẳng muốn có một ôsin như cậu đâu.
- Hửm, cái gì?_ Hắn cau mày hỏi.
- Hớ hớ, một người thông minh xuất chúng như tôi mà có một tên ôsin bần tiện như cậu thì mất mắt lắm haha….
Tôi ôm bụng cười nắc nẻ còn hắn thì nhìn tôi trừng trừng, lông mày cau lại vì tức.
- Thế cậu có băng bó cho tôi không hay là định ngồi đây cười suốt tối?_ Hắn bực mình gắt lên.
- Ok..ok làm gì mà nóng thế.
Tôi nói rồi cố gắng kìm cơn cười khằng khặc của mình lại, lấy cuộn bông băng và gạc cứu thương ra:
- Là cậu muốn tôi băng đấy nhé, xấu ráng chịu.
- Lằng nhằng quá, làm nhanh đi, sắp ngỏm vì mất máu đây._ Hắn gắt.
- Ừ cứ ngỏm đi, tôi đốt cục xương cho để ở bên đấy gặm chơi._ tôi cười đểu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh te của hắn tôi vội thu răng lại nói với hắn bằng giọng hối lỗi:
- Ấy ấy đừng giận, tôi đùa thôi mà, giận lên là máu phọt ra chết tươ…à thôi, hi hi không nói nữa, không nói nữa hi hi…_ Tôi vội cười lấp liếm, rồi bảo hắn chìa cánh tay bị thương ra để chuẩn bị băng bó.
Nhưng khi hắn chìa vết thương trên cánh tay ra, tôi mới phát hoảng lên, đúng là máu chảy ra khá nhiều, hình ảnh con chó con bị đâm chết lại hiện về khiến tôi không dám nhìn vào tay hắn, dùng băng quấn bừa.
- Này…._ Giọng nói lạnh lùng đáng ghét của Phong đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội hỏi:
- Sao?
- Tôi bị thương trên cánh tay chứ không phải trên bàn tay, cậu băng sai chỗ rồi._ Hắn lạnh lùng buông một câu xanh rờn.
Trời ạ, thế mà từ nãy đến giờ hắn không thèm ư hử gì đến khi tôi băng sắp xong rồi mới lên tiếng.
“Đúng là cái đồ chập cheng bị lang ben” tôi rủa thầm mà không biết có một người đang nhìn mình khẽ cười.
Tôi nhanh chóng tháo chỗ băng trên bàn tay hắn ra rồi bực tức hỏi :
- Cậu chỉ chỗ bị thương đi để tôi còn biết, đúng là phí công mà.
- Lên trên một chút….lên chút nữa…được rồi.
Tôi lại hì hụi băng vết thương trên tay cho hắn mà không nhìn vào mục tiêu, thôi kệ cứ quấn bừa như trói gà là được.
Tôi thầm nghĩ và cứ thế tiếp tục quấn băng một cách không bài bản. Chậc, cái này hồi học giáo dục quốc phòng thầy giáo cũng dạy nhưng hình như tôi toàn ngủ thôi thì phải.
- Này…_ Lại là cái giọng lạnh lùng ấy.
- Sao? Lại băng sai chỗ à?_ Tôi bực mình gắt lên.
- Không, lần này thì đúng, nhưng cậu đang trói gà đấy à?_ Hắn cười mỉa mai.
- Ừ._ Tôi ngoan ngoãn gật đầu_ Tôi cũng thấy thế.
Hắn ngạc nhiên ra mặt trước sự ngoan ngoãn của tôi, tròn mắt nói:
- Phư phư, thật không ngờ cậu cũng biết nhận sai đấy.
- Có gì đâu, đúng là tôi đang băng bó cho một con gà xì cà que mà hi hi._ Tôi thản nhiên nói kèm theo một nụ cười không thể đểu hơn.
- Cậu…
- Ha ha xong rồi._ Tôi cười rồi vỗ hai bàn tay vào nhau phấn khích quay ra nhìn công trình của mình.
Nụ cười mãn nguyện trên môi tôi vụt tắt, thay vào đó là một nụ cười ngượng nghịu. Thú thật công trình băng bó của tôi bây giờ trông chẳng khác gì mớ dây trói chân con gà, chéo lên chéo xuống, vắt ngang vắt dọc, nhìn đến là buồn cười.
Tôi nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh te của Phong, cười khẽ khàng, nói:
- Hơ hơ…cũng đẹp ha, phải công nhận được tôi băng bó xong cái cánh tay của cậu trông dễ thương hẳn lên nhỉ?
- Đẹp cái con khỉ mốc, tôi dùng một tay quấn còn đẹp hơn._ Hắn nghiến răng bực tức nói.
Hứ, cái đồ đểu, rõ ràng là hắn bắt tôi phải băng bó cho bằng được. Tôi còn cảnh báo trước với hắn rằng trình độ băng bó của tôi không được tốt cho lắm thế mà giờ còn chê lên chê xuống, chê ỏng chê eo, đàn ông con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ. Tôi bực mình cau có nhìn hắn gắt lên:
- Chính cậu bắt tôi băng cơ mà, với lại tôi không nhìn vết thương thì làm sao băng cho đẹp được? Như thế này đã là tốt lắm rồi đấy, vậy mà còn kêu ca, lắm lời y như đàn b…_ Tôi định nói nốt chữ “bà” thì đã bị đôi mắt đang mở trừng trừng của hắn làm cho khiếp vía, vội vàng phanh kít lại.
- Đàn gì?_ Hắn gằn giọng hỏi.
- Ơ hơ, ha ha, tôi định nói đàn ông, chứ không lẽ cậu muốn là đàn bà?_ Tôi hỏi kèm theo một nụ cười đểu.
- Không lằng nhằng nữa mau băng lại cho tôi đi._ Hắn cau có gắt lên.
- Hai từ thôi: không băng._ Tôi bặm môi cãi lại.
- Tại sao? _ Hắn gầm gừ.
- Chẳng tại sao cả, cậu là gì của tôi mà tôi phải nghe theo, già néo thì đứt dây, tôi cũng cạn tình cạn nghĩa rồi.
- Tôi là ân nhân của cậu, đừng có vội vong ân bội nghĩa như thế.
- Này, cậu làm cứ như vừa đỡ hộ tôi viên đạn trúng tim vậy, mà nếu là người tốt thì chẳng ai người ta kể công rồi đòi trả nợ như cậu cả đâu.
- Tôi có nói tôi là người tốt đâu._ Hắn mỉa mai nói.
- Thế hả, vậy tôi càng không thể giúp cậu, một người tốt như tôi chỉ thích giúp đỡ người tốt thôi._ Tôi đốp lại.
- Thế cậu có chịu băng lại cho tôi không?
- Đã bảo không mà, tôi băng rồi còn băng lại làm gì, cậu định biến thành xác ướp Ai Cập đấy à?
- Quấn như cậu mà gọi là băng bó à? Phần trên thì lỏng phần dưới thì chặt, đã thế chỗ bị thương thì lại để hở, không biết cậu ăn gì mà hậu đậu thế?_ Hắn nhìn tôi, mỉa mai nói.
Tôi cũng nhìn lại hắn rồi nở một nụ cười đểu nói:
- Ừ tôi hậu đậu thật, còn cậu thì rất khéo, nhưng tôi thắc mắc….
- Thắc mắc gì?
- Tôi ăn cơm nên mới hậu đậu, còn cậu ăn gì mà khéo thế, chắc là một thứ đặc biệt lắm nhỉ?
- Cậu…_ Hắn nghiến răng trèo trẹo, mặt xa xầm lại vì tức. Nhìn đôi mắt này lửa của hắn, tôi không khỏi rùng mình. Thôi chết, kì này tôi chọc hắn giận thật rồi, thôi thì nhịn đi một chút, kẻo hắn bực mình bỏ tôi lại ở đây một mình thì hỏng. Nghĩ vậy nên tôi đành nở một nụ cười hình bán nguyệt, xuống nước năn nỉ hắn:
- Hi hi, thôi mà đừng giận nữa, tôi đi mua băng quấn lại cho cậu là được chứ gì.
Nói xong tôi đứng dậy định đến chỗ tiệm thuốc tây vừa nãy thì hắn nói với theo bằng một cái giọng lạnh lùng pha chút kiêu ngạo:
- Nhanh lên đấy, tôi không chờ được lâu đâu, đồ hậu đậu.
Tôi nghiến răng trèo trẹo chỉ muốn quay lại cho hắn ăn bánh mì làm từ công ti Bitít, đúng là cái đồ đáng ghét kiêu căng hách xì dầu, tôi đã xuống nước năn nỉ hắn mà giờ hắn lại còn giở cái giọng hách dịch ra.
Tôi cố nuốt giận định bước tiếp thì nghe thấy tiếng khúc khích ở đằng trước. Ô hô công nhận tay Phong này được hâm mộ ghê, đám các cô nương hám trai lúc nãy vừa bị tôi chọc tức bỏ đi thì giờ lại xuất hiện một nhóm mới cũng mắc chung một chứng bệnh kinh niên là mê trai đẹp.
Hớ hớ sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, Trần Lam Phong mi muốn ta băng bó cho mi chứ gì vậy thì được thôi, ta sẽ cho mi được một rừng mĩ nữ săn sóc, kha kha lời quá còn gì.
Đăng nhận xét