Đọc tiểu thuyết | tiểu thuyết tình yêu | truyện ngắn

Tôi ghét anh! Đồ du côn - Chap 37

Chap 37: Cuộc đấu trâu
Nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, tò mò tôi mở he hé mắt để nhìn, bàn tay đang đưa lên định đánh tôi của Dương đã bị Phong giữ lại. Hắn quay ra trừng mắt nhìn Phong gằn giọng nói:
- Tao đã nói mày đừng xía vào chuyện của tao rồi cơ mà.

Phong vẫn im lặng, dùng bàn tay của mình siết thật chặt tay Dương, khiến hắn nổi giận quát lên:
- Chuyện này không liên quan đến mày, tránh sang một bên.
- Ai nói chuyện này không liên quan đến tao?_ Phong lạnh lùng nhả từng chữ.
- Vậy là mày không tránh ra chứ gì?_ Dương trừng mắt quát.
Im lặng
- Thế thì đừng trách tao.
_BỐP…..dứt lời Dương lao đến vung tay đấm Phong một cú mạnh như trâu húc người, Phong không chống đỡ gì cả, khuôn mặt đẹp giai của hắn lãnh luôn cú đấm, ngã nhoài xuống đất.
Quái lạ, thiên hạ đồn thổi hắn có đai đen karate cơ mà, thế sao một cú đấm của con cờ hó Dương cũng không đỡ được, hay là trong lúc chạy xe trên đường đâm phải chỗ nào, đầu bị chập mạch rồi.
Tôi nghĩ mà trong lòng không khỏi lo lắng, sợ hãi. Chẳng hiểu hắn anh hùng cứu mĩ nhân thế nào mà mới một cú đấm đã xỉn cà que rồi, đúng là….
Dương tiếp tục lao đến chỗ Phong như một con bò điên túm cổ áo Phong vung nắm tay giáng thêm một cú đấm nữa, máu từ miệng Phong lại phun ra, nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ gì là đau đớn môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai. (Nếu là tôi chắc tôi đã khóc rống lên rồi).
Tức khí trước thái độ coi thường của Phong đối với mình, Dương nghiến răng ken két định dùng cây gậy của bọn đàn em đưa cho phang cho Phong một cú.
Eo ơi kì này thì không còn răng mà húp cháo, tôi nghĩ rồi hoảng kinh đưa hai tay úp vào mặt.
_BỐP….- Ối…..
Một tiếng bốp ròn tan vang lên tiếp theo là tiếng hét lên đau đớn, tôi lẩy bẩy bỏ tay ra he hé mắt nhìn, nhưng đôi mắt của tôi gần như lồi ra, kẻ ngã xuống đất không phải là Phong mà là Dương, hắn đang đau đớn ôm  lấy khuôn mặt bị đánh hằn học nhìn Phong.
Còn Phong, hắn đã đứng dậy từ lúc nào, cầm thanh gậy vất sang một bên, phủi bụi trên áo, nhếch mép nở một nụ cười kiêu ngạo, lạnh lùng nói:
- Hai cú đấm vừa rồi, coi như tao đền cho mày vì mày là bạn tao, còn bây giờ thì…._ Hắn ngừng nói khẽ nhìn tôi rồi quay sang tên Dương gằn giọng nói_ ….bây giờ tao sẽ cho mày biết tay vì dám đụng vào…bạn gái của tao.
Sặc..hắn đang nói cái quái gì vậy? Ai..ai là bạn gái của hắn cơ? Sao chưa được sự cho phép của tôi, hắn đã dám phát ngôn linh tinh như thế chứ.
Tôi trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn nào có để ý đến sự giận dữ của tôi, mà thôi trong tình huống cấp bách thế này, có giận cũng vô ích, miễn sao được cứu thoát khỏi cái nơi quỉ quái này và bọn đầu trâu mặt ngựa kia là tôi mãn nguyện rồi. Nghĩ vậy tôi đành nuốt cục tức vào bụng căng mắt xem cuộc đấu trâu.
Dương lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa xoa phần bên má bị đánh buông một câu gọn nhẹ:
- Nhào vô…
Dứt lời lũ đàn em của hắn đều xông vào Phong chuẩn bị luộc chín hắn, mặt mũi tên nào tên nấy đều sặc mùi sát khí. Còn Phong hắn cởi chiếc áo cánh đen vất cho tôi nói:
- Cầm áo cho tôi và ở yên đấy.
Rồi xông vào lũ đàn em của Dương, Phong tả xung hữu đột như Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga khỏi bọn cường hào. Thì ra lời thiên hạ đồn không sai chút nào, Phong rất giỏi võ, những cú đấm, đá, bay người của hắn đều rất bài bản giống hệt mấy tay võ thuật trên phim truyền hình.
Trông hắn chẳng khác gì những anh chàng diễn viên chính trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn Hàn Quốc, đang liều mình cứu nữ chính.
Nhưng còn tôi thì sao? Tôi thì lại khác xa so với các nhân vật nữ chính trên phim, bởi thay vì ngồi run rẩy sợ hãi hay luôn miệng gọi tên nhân vật nam… thì tôi lại ngồi cắn áo của Phong rồi vỗ tay reo hò vì thích.
Trông tôi giống như một khán giả đi xem bò tót húc nhau thì đúng hơn. Híc.
Chỉ trong vòng 15 phút Phong đã xử gọn mấy tay đàn em của Dương khiến bọn chúng đau đớn nằm lăn lộn trên đất, còn tôi thì sung sướng quá không kìm chế được reo lên:
- Aha…con bò tót đen đã chiến thắng (Phong đang mặc chiếc áo phông đen cộc tay nên tôi gọi hắn là con bò tót đen hi hi)
Cả lũ đều quay ra hướng ánh mắt ngạc nhiên dành cho nhân vật nữ chính là tôi đây. Thấy mình đang là trung tâm của sự chú ý tôi vội xua tay cười cười nói:
- À, đừng để ý, tôi nói mớ ý mà….
Bọn họ không thèm chú ý đến tôi nữa mà quay ra trừng mắt nhìn nhau, đám đàn em bại trận của tay Dương đều chạy đến đứng núp sau lưng đại ca. Về phần Dương, hắn quay ra nhìn Phong rồi chán nản nói:
- Mày thay đổi rồi Phong ạ, trước kia mày có làm như thế này vì một đứa con gái đâu.
Phong vẫn im lặng
- Mày đã quên người đàn bà đó đã bỏ bố con mày đi như thế nào à?
- Tao không quên nhưng cũng không khắc sâu trong lòng mãi mãi._ Phong lạnh lùng nói.
- Hừ, mày sẽ phải hối hận, con nhỏ đó rồi cũng bỏ mày đi như người đàn bà ấy thôi.
- Mày im đi, tao không muốn nghe.
- Nó không thuộc về thế giới của những thằng như tao và mày đâu, nó chỉ thuộc về thế giới của sách vở, của nhưng thằng mọt sách thiên tài.
- Tao đã nói mày thôi đi cơ mà._ Phong quát.
- Thôi, có nói với mày lúc này cũng vô ích, tao nghĩ mày thích con nhỏ ấy mất rồi._ Dương nói rồi chán nản khoát tay ra hiệu cho bạn đàn em bỏ đi.
- Tao và mày…vẫn là bạn chứ?_ Phong ngập ngừng nói với theo.
Dương quay lại nhìn Phong giơ nắm đấm ra, rồi chậm rãi xoay nấm đấm chĩa ngón tay cái hướng lên trên, xong hắn quay đầu bỏ đi. Tôi bỗng thấy trên khuôn mặt của Phong thấp thoáng một nụ cười.
Hơ hai cái tên này, lại còn làm dấu hiệu riêng nữa chứ khiến tôi chả hiểu gì cả, mặt cứ ngẩn ra. À còn cuộc trò chuyện của bọn họ nữa, cái gì mà người đàn bà ấy, rồi lại con nhỏ ấy, mọt sách, thiên tài…. Linh tinh beng khiến tôi chẳng hiểu gì cả, liệu có liên quan gì đến tôi không nhỉ?
Đang thắc mắc thì tiếng nói của tên Phong lạnh lùng vang lên:
- Đưa áo cho tôi, nhanh lên.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn thì hắn quát lên:
- Đừng có nhìn tôi và đưa áo đây nhanh lên
Tôi ấm ức vất chiếc áo vào mặt hắn rồi bực mình càu nhàu:
- Hừ, chưa gì đã lên mặt rồi, nếu không phải mi đã cứu ta thì ta đã cho mi lỗ mũi ăn trầu rồi đồ hách dịc…
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì hắn đã dắt xe đi đến đầu con hẻm rồi, khiếp người gì mà lướt đi như ma ý.
Ừ cứ đi đi, đi cho khuất mắt ta đi đồ du côn mắc dịch, nhưng tiếng gió rít ở đằng sau khiến tôi sợ hãi vội ba chân 4 cẳng chạy đến chỗ hắn, sợ quá, tôi dang tay bấu chặt lấy cánh tay phải của hắn thì….
- Au…_ hắn đột nhiên kêu lên rồi hất tay tôi ra
Tôi tròn mắt nhìn hắn, tôi có bấu mạnh lắm đâu, sao hắn phải kêu lên như vậy nhỉ, đã thế lại còn phản ứng mạnh nữa chứ, làm cứ như sợ tôi đụng vào lắm không bằng, cái đồ ở dơ mà còn học đòi sạch sẽ. Tôi hằn học nhìn hắn, nhưng hắn không thèm để ý tiếp tục dắt xe đi.
Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy lạ, trời có lạnh lắm đâu nhỉ? Đã thế hắn lại vừa đánh nhau xong không thấy nóng hay sao mà đã mặc áo rồi, còn nữa trên người hắn túa đầy mồ hôi kia kìa, rõ ràng là rất nóng sao còn mặc áo?
- Trần Lam Phong, cậu đứng lại đó._ Tôi gọi to.
Phong dừng lại, dựng xe quay xuống nhìn tôi cau mày lạnh lùng hỏi:
- Sao vậy? Sợ quá nên không đi nổi à?
- Tôi rét quá nên không đi nổi (đang nóng sắp chết đây)._ Tôi bực mình nói.
- Ha, cậu có bị làm sao không đấy, thời tiết như thế này mà kêu nóng, còn tôi thì đang nực muốn chết đây._ Hắn nhìn tôi cười giễu.
- A ha, đang nực muốn chết sao cậu còn mặc áo?_ Tôi mỉm cười ranh mãnh hỏi.
Hắn giật mình, khuôn mặt lúng túng thấy rõ, vội quay đi lấp liếm:
- Tại tôi thích…
Hừ lại là cái kiểu trả lời trốn tránh ấy, bực mình, tôi chạy đến chỗ hắn, dùng lực định lột chiếc áo cánh đen của hắn ra thì…


Đăng nhận xét

Ứng dụng mobi

Ai Là Triệu Phú Online
Phiên bản Online hot nhất hiện nay với hàng ngàn câu hỏi thú ...
Cuộc chiến thây ma - Game chiến thuật đặc sắc
Game Cuộc chiến thây ma là game chiến thuật đặc sắc. Bạn sẽ toát ...
Đào Vàng
ĐÀO VÀNG là phiên bản cho ĐTDĐ của trò chơi Đào vàng...

Tìm kiếm Blog này

Tổng số lượt xem trang