♥ Chương 5: Manh Nha yêu thương.
Trí Khương không biết người khác thế nào, bị hai tên này quấn quít làm phiền gần một tháng, đến bại não cũng biết bọn họ không có ý định làm bạn bình thường, vốn chỉ là một chuyện rất chi đơn giản, nhưng Trí Khương hoảng sợ phát hiện, nếu hai người họ đồng thời thổ lộ thì cô chẳng biết phải chọn thế nào. Khi Dịch Dương lại gần, tim cô đập loạn như nai con, tuy rằng bọn họ chưa từng cầm tay, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt nóng bỏng của Dịch Dương, cô có cảm giác muốn tan chảy, không biết đến khi hôn môi thì còn thế nào nữa. Mà khi ở cùng với Dực Phàm, cô cũng bị những ngón tay anh ân cần vuốt tóc hấp dẫn, cô tưởng tượng nếu anh dùng những ngón tay để đàn dương cầm đó vuốt ve cơ thể cô thì cảm giác có giống như điện giật hay không. Trí Khương muốn điên lên đi được, cô chẳng khác gì đứa đói khát hết. Trí Khương cực kì hốt hoảng, từ nhỏ cô đã được dạy là không được hẹn hò với cùng lúc hai người, buổi tối nhắn tin với hai người cùng lúc cũng khiến cô ăn không tiêu. Nên xử lý thế nào đây? Mắt nhìn thấy giờ nghỉ sắp đến, Dịch Dương sắp tìm cô đi ăn trưa rồi, nếu cứ thế này thì cả ba người đều bị tổn thương mất, còn muốn làm “bạn bè bình thường” thì lại càng không thể. Chính mình đã không thể quyết định dứt khoát, nên ai cũng thế, cứ có thể tránh là tránh thật xa, Trí Khương cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chủ ý như thế.
Chuông tan học vừa reo, Trí Khương vẻ khác thường, nói với bạn bên cạnh “Tớ khó chịu quá” rồi nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, chạy vội đến hoa viên đằng sau trường, trốn đó cả một buổi trưa, hết giờ còn chưa ăn cơm đã chạy vào học. Vừa vào phòng học đã bị bạn Toàn Vũ ngồi bên cạnh quở mắng: “Cậu hồi trưa đi đâu thế hả? Nói gì mà khó chịu, cũng không nói khó chịu chỗ nào, đi đâu. Dịch Dương người ta đi đến tìm cậu, nghe nói cậu khó chịu, chạy đi tìm đến nỗi phòng y tế cũng lật tung lên, cậu sao không nói với người ta một tiếng, để người ta hoảng như thế. Giờ cũng không biết còn đang tìm hay không nữa.” Trí Khương ngại ngùng lầu bầu, “Rồi rồi, biết rồi, học đi, tớ học đây.” Cả buổi chiều, Trí Khương đều chìm trong cơn hổ thẹn, bất quá cô chẳng tiêu cực được bao lâu, chiến dịch lâu dài thứ hai đã tới. Chuông tan học vừa vang, Trí Khương nắm lấy cặp, lấy tốc độ chạy 100m lao khỏi cổng trường, về thẳng đến nhà. Hai tôn thần này, chọc không được thì cứ trốn thế đi, tận lực lảng tránh như thế, bọn họ hẳn chắc hiểu tâm ý của cô rồi nhỉ.
Trí Khương vừa tới nơi chưa bao lâu, hai người kia thế mà đã mò tới tận nhà. Trí Khương cuống quá quên mất phải mang vẻ mặt lãnh đạp đón tiếp, vô ý nghĩ đến lý do khó chịu ban trưa, vội vàng chạy vào phòng, chui vào chăn giả bệnh.
Dịch Dương và Dực Phàm tiến vào phòng, chỉ thấy nha đầu này đang nằm trên giường lộ ra nửa cái mặt, mắt long lanh nước đáng thương tội nghiệp (kỳ thực là chột dạ đó.) Tròng mắt liếc trái liếc phải, chỉ là không nhìn bọn họ. Hai người kia thấy kì lạ cực, rõ ràng hôm qua còn khỏe mạnh thế mà sao hôm nay lại khó chịu?
Dực Phàm đi về phía trước, sờ sờ trán cô, phát hiện sắc mặt cô đang tốt bỗng nhiên chuyển sang màu hồng, nghĩ đến chuyện có khi cô bệnh thật, nên giọng nhẹ nhàng hẳn đi: “Bị bệnh cũng không lên phòng y tế, để Dịch Dương phải đi tìm như thế. Nếu khó chịu thì xin phép, cũng phải để anh tới đưa em về chứ, về một mình thế nguy hiểm lắm.”
Ừm, đúng, nguy hiểm cực kỳ đấy chứ, đấu đá suốt cả đường về, nguy hiểm đỉnh của đỉnh chứ chả đùa. Trí Khương thầm nghĩ.
Dịch Dương cũng đi đến bên cạnh cô, kéo kéo chăn cô: “Đừng che kín như thế, bị bệnh phải uống thuốc, anh xuống lấy cho em.”
“Không, em…em vừa mới ăn tối rồi.” Giỡn à, không bệnh sao uống thuốc được?
“Thế em nằm ngủ một giấc đi, tới ngày mai sẽ không còn khó chịu nữa, muốn xin nghỉ thì cứ xin, mai anh tới chăm em.”
“Ách… Cái này… Thật sự là không cần đâu, em bắt đầu đổ mồ hôi rồi… Mai là khỏe liền thôi, em sẽ đi học.” Làm sao có thể để anh trong phòng này cả một ngày được cơ chứ, sớm muộn gì cũng bị xử lý cho xem.
Dực Phàm với Dịch Dương ngồi lại một hồi, thấy cô không có hứng thú nói chuyện, nghĩ cô muốn ngủ, liền đứng dậy rời đi.
Vừa nghe tiếng cửa lớn đóng lại, Trí Khương lập tức xốc mền chạy ra cửa sổ nhìn, thấy hai người đi rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Việc trái lương tâm này không thể làm tiếp được. Chẹp, bỏ mất một cơ hội lật bài tốt thế này rồi, ngày mai biết xử lý thế nào đây? Ừm, thôi thì cứ trốn tiếp vậy, như thế cũng cho mọi người mặt mũi, bọn họ biết khó mà lui, vạn nhà hạnh phúc. Trí Khương hạ quyết tâm, lại cảm thấy cô đã bỏ qua một phần rất quan trọng. Cô vùi đầu trong chăn, nhớ lại những lúc Dịch Dương đứng phía sau cô, cầm tay dạy ném bóng rổ, Dực Phàm chăm sóc cô rồi lại đưa cô về nhà, Có lẽ sau này cũng không còn nữa, Nghĩ nghĩ một hồi, không khỏi rơi nước mắt.
Ngày tiếp theo, Trí Khương luôn ngủ nướng đến thế nào cũng không dậy lại dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ, trước ánh mắt của ba mẹ, cầm lấy cái bánh bao rồi chạy đến trường. Bởi vì đến trường quá sớm nhưng không thể đến lớp vì sợ Dịch Dương bắt gặp, Trí Khương lang thang tại hoa viên sau trường, chọn một bụi cây ngồi xuống, lại nghe có tiếng người đang nói chuyện, giọng nói còn hơi quen. Trí Khương liền rón rén nhìn qua bụi cây, á, còn không quen sao, là Dực Phàm chứ còn ai. Còn có một chị rất là đẹp. Cảnh tượng này…là thổ lộ đó sao? Đầu Trí Khương tỉnh táo hắn, vểnh tai lên nghe.
“Dực Phàm, tâm tư em anh biết hết cả rồi, anh lại không có bạn gái, sao lại không chấp nhận em?”
“Chúng ta không hợp nha.”
“Chưa quen lần nào, làm sao anh biết là không hợp. Nhưng mà, gần đây anh rất thân thiết với một con bé lớp dưới, chẳng lẽ…”
“Cô cũng đừng nói bậy, đừng có ý định uy hiếp cô ấy.” Dực Phàm luôn luôn ôn hòa lại hiện lên một tia sắc bén trong mắt.
Bạn học này thật là dại dột, chị lớp trên ý thức mình động tới chủ đề cấm rồi, môi run rẩy rời đi.
Này…thật là hài kịch nha. Trí Khương lặng lẽ rời khỏi, trong lòng có phần ngọt ngào, người bị Dực Phàm cự tuyệt kia, là một mỹ nữ đó. Thời gian không còn nhiều, Trí Khương tranh thủ nhún nhảy về lớp, phát hiện Dịch Dương đang đen mặt đứng ngay cầu thang. Xong đời, Trí Khương xoay người một trăm tám mươi độ, chuẩn bị lộn ngược lại mà đi.
“Dừng lại, Trí Khương, anh nhìn thấy em rồi.”
Không được để ý tới anh ấy không được để ý tới anh ấy. Trí Khương tăng tốc tiến bước, lại bị một lực mạnh giữ lại, quay về phía một khuôn mặt đen thui.
“Anh là d, là người học trên em một lầu, là người dính với em hơn một tháng đây.”
“A, haha.” Anh hai à, làm ơn đừng có dùng từ “dính” được không. “Lạnh quá.”
“Đi theo anh.”
Dịch Dương xách cổ áo cô như túm gà, lôi ra hoa viên sau trường. Trên đường đi còn gặp Dực Phàm vừa được thổ lộ, Dịch Dương nhìn Dực Phàm một cái, Dực Phàm lập tức đi theo. Vất vả lắm mới đi vững lại được, Trí Khương nhìn cái mặt poker face kia, thấy mạng của mình sao mà ngắn dễ sợ.
“Nói, sao lại như thế?”
Trí Khương không biết người khác thế nào, bị hai tên này quấn quít làm phiền gần một tháng, đến bại não cũng biết bọn họ không có ý định làm bạn bình thường, vốn chỉ là một chuyện rất chi đơn giản, nhưng Trí Khương hoảng sợ phát hiện, nếu hai người họ đồng thời thổ lộ thì cô chẳng biết phải chọn thế nào. Khi Dịch Dương lại gần, tim cô đập loạn như nai con, tuy rằng bọn họ chưa từng cầm tay, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt nóng bỏng của Dịch Dương, cô có cảm giác muốn tan chảy, không biết đến khi hôn môi thì còn thế nào nữa. Mà khi ở cùng với Dực Phàm, cô cũng bị những ngón tay anh ân cần vuốt tóc hấp dẫn, cô tưởng tượng nếu anh dùng những ngón tay để đàn dương cầm đó vuốt ve cơ thể cô thì cảm giác có giống như điện giật hay không. Trí Khương muốn điên lên đi được, cô chẳng khác gì đứa đói khát hết. Trí Khương cực kì hốt hoảng, từ nhỏ cô đã được dạy là không được hẹn hò với cùng lúc hai người, buổi tối nhắn tin với hai người cùng lúc cũng khiến cô ăn không tiêu. Nên xử lý thế nào đây? Mắt nhìn thấy giờ nghỉ sắp đến, Dịch Dương sắp tìm cô đi ăn trưa rồi, nếu cứ thế này thì cả ba người đều bị tổn thương mất, còn muốn làm “bạn bè bình thường” thì lại càng không thể. Chính mình đã không thể quyết định dứt khoát, nên ai cũng thế, cứ có thể tránh là tránh thật xa, Trí Khương cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chủ ý như thế.
Chuông tan học vừa reo, Trí Khương vẻ khác thường, nói với bạn bên cạnh “Tớ khó chịu quá” rồi nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, chạy vội đến hoa viên đằng sau trường, trốn đó cả một buổi trưa, hết giờ còn chưa ăn cơm đã chạy vào học. Vừa vào phòng học đã bị bạn Toàn Vũ ngồi bên cạnh quở mắng: “Cậu hồi trưa đi đâu thế hả? Nói gì mà khó chịu, cũng không nói khó chịu chỗ nào, đi đâu. Dịch Dương người ta đi đến tìm cậu, nghe nói cậu khó chịu, chạy đi tìm đến nỗi phòng y tế cũng lật tung lên, cậu sao không nói với người ta một tiếng, để người ta hoảng như thế. Giờ cũng không biết còn đang tìm hay không nữa.” Trí Khương ngại ngùng lầu bầu, “Rồi rồi, biết rồi, học đi, tớ học đây.” Cả buổi chiều, Trí Khương đều chìm trong cơn hổ thẹn, bất quá cô chẳng tiêu cực được bao lâu, chiến dịch lâu dài thứ hai đã tới. Chuông tan học vừa vang, Trí Khương nắm lấy cặp, lấy tốc độ chạy 100m lao khỏi cổng trường, về thẳng đến nhà. Hai tôn thần này, chọc không được thì cứ trốn thế đi, tận lực lảng tránh như thế, bọn họ hẳn chắc hiểu tâm ý của cô rồi nhỉ.
Trí Khương vừa tới nơi chưa bao lâu, hai người kia thế mà đã mò tới tận nhà. Trí Khương cuống quá quên mất phải mang vẻ mặt lãnh đạp đón tiếp, vô ý nghĩ đến lý do khó chịu ban trưa, vội vàng chạy vào phòng, chui vào chăn giả bệnh.
Dịch Dương và Dực Phàm tiến vào phòng, chỉ thấy nha đầu này đang nằm trên giường lộ ra nửa cái mặt, mắt long lanh nước đáng thương tội nghiệp (kỳ thực là chột dạ đó.) Tròng mắt liếc trái liếc phải, chỉ là không nhìn bọn họ. Hai người kia thấy kì lạ cực, rõ ràng hôm qua còn khỏe mạnh thế mà sao hôm nay lại khó chịu?
Dực Phàm đi về phía trước, sờ sờ trán cô, phát hiện sắc mặt cô đang tốt bỗng nhiên chuyển sang màu hồng, nghĩ đến chuyện có khi cô bệnh thật, nên giọng nhẹ nhàng hẳn đi: “Bị bệnh cũng không lên phòng y tế, để Dịch Dương phải đi tìm như thế. Nếu khó chịu thì xin phép, cũng phải để anh tới đưa em về chứ, về một mình thế nguy hiểm lắm.”
Ừm, đúng, nguy hiểm cực kỳ đấy chứ, đấu đá suốt cả đường về, nguy hiểm đỉnh của đỉnh chứ chả đùa. Trí Khương thầm nghĩ.
Dịch Dương cũng đi đến bên cạnh cô, kéo kéo chăn cô: “Đừng che kín như thế, bị bệnh phải uống thuốc, anh xuống lấy cho em.”
“Không, em…em vừa mới ăn tối rồi.” Giỡn à, không bệnh sao uống thuốc được?
“Thế em nằm ngủ một giấc đi, tới ngày mai sẽ không còn khó chịu nữa, muốn xin nghỉ thì cứ xin, mai anh tới chăm em.”
“Ách… Cái này… Thật sự là không cần đâu, em bắt đầu đổ mồ hôi rồi… Mai là khỏe liền thôi, em sẽ đi học.” Làm sao có thể để anh trong phòng này cả một ngày được cơ chứ, sớm muộn gì cũng bị xử lý cho xem.
Dực Phàm với Dịch Dương ngồi lại một hồi, thấy cô không có hứng thú nói chuyện, nghĩ cô muốn ngủ, liền đứng dậy rời đi.
Vừa nghe tiếng cửa lớn đóng lại, Trí Khương lập tức xốc mền chạy ra cửa sổ nhìn, thấy hai người đi rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Việc trái lương tâm này không thể làm tiếp được. Chẹp, bỏ mất một cơ hội lật bài tốt thế này rồi, ngày mai biết xử lý thế nào đây? Ừm, thôi thì cứ trốn tiếp vậy, như thế cũng cho mọi người mặt mũi, bọn họ biết khó mà lui, vạn nhà hạnh phúc. Trí Khương hạ quyết tâm, lại cảm thấy cô đã bỏ qua một phần rất quan trọng. Cô vùi đầu trong chăn, nhớ lại những lúc Dịch Dương đứng phía sau cô, cầm tay dạy ném bóng rổ, Dực Phàm chăm sóc cô rồi lại đưa cô về nhà, Có lẽ sau này cũng không còn nữa, Nghĩ nghĩ một hồi, không khỏi rơi nước mắt.
Ngày tiếp theo, Trí Khương luôn ngủ nướng đến thế nào cũng không dậy lại dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ, trước ánh mắt của ba mẹ, cầm lấy cái bánh bao rồi chạy đến trường. Bởi vì đến trường quá sớm nhưng không thể đến lớp vì sợ Dịch Dương bắt gặp, Trí Khương lang thang tại hoa viên sau trường, chọn một bụi cây ngồi xuống, lại nghe có tiếng người đang nói chuyện, giọng nói còn hơi quen. Trí Khương liền rón rén nhìn qua bụi cây, á, còn không quen sao, là Dực Phàm chứ còn ai. Còn có một chị rất là đẹp. Cảnh tượng này…là thổ lộ đó sao? Đầu Trí Khương tỉnh táo hắn, vểnh tai lên nghe.
“Dực Phàm, tâm tư em anh biết hết cả rồi, anh lại không có bạn gái, sao lại không chấp nhận em?”
“Chúng ta không hợp nha.”
“Chưa quen lần nào, làm sao anh biết là không hợp. Nhưng mà, gần đây anh rất thân thiết với một con bé lớp dưới, chẳng lẽ…”
“Cô cũng đừng nói bậy, đừng có ý định uy hiếp cô ấy.” Dực Phàm luôn luôn ôn hòa lại hiện lên một tia sắc bén trong mắt.
Bạn học này thật là dại dột, chị lớp trên ý thức mình động tới chủ đề cấm rồi, môi run rẩy rời đi.
Này…thật là hài kịch nha. Trí Khương lặng lẽ rời khỏi, trong lòng có phần ngọt ngào, người bị Dực Phàm cự tuyệt kia, là một mỹ nữ đó. Thời gian không còn nhiều, Trí Khương tranh thủ nhún nhảy về lớp, phát hiện Dịch Dương đang đen mặt đứng ngay cầu thang. Xong đời, Trí Khương xoay người một trăm tám mươi độ, chuẩn bị lộn ngược lại mà đi.
“Dừng lại, Trí Khương, anh nhìn thấy em rồi.”
Không được để ý tới anh ấy không được để ý tới anh ấy. Trí Khương tăng tốc tiến bước, lại bị một lực mạnh giữ lại, quay về phía một khuôn mặt đen thui.
“Anh là d, là người học trên em một lầu, là người dính với em hơn một tháng đây.”
“A, haha.” Anh hai à, làm ơn đừng có dùng từ “dính” được không. “Lạnh quá.”
“Đi theo anh.”
Dịch Dương xách cổ áo cô như túm gà, lôi ra hoa viên sau trường. Trên đường đi còn gặp Dực Phàm vừa được thổ lộ, Dịch Dương nhìn Dực Phàm một cái, Dực Phàm lập tức đi theo. Vất vả lắm mới đi vững lại được, Trí Khương nhìn cái mặt poker face kia, thấy mạng của mình sao mà ngắn dễ sợ.
“Nói, sao lại như thế?”
Đăng nhận xét