♥ Chương 4: Hình thức ở chung cổ quái.
Rất nhanh, Dực Phàm đã biết đến cảm giác thất bại. Anh lại một lần nữa bất giác gào thét tên Dịch Dương: ta nói Dịch Dương, tôi bỏ xe thể thao của mình, mỗi ngày vì Tiểu Khương Khương thân ái cùng nhau đến trường, cậu vì cái gì mà giữa đường đều nhảy ra hả? Tôi đã lấy vô số cớ dụ Khương Khương đi đường khác, thế sao cậu lại âm hồn bất tán xuất hiện thế hử?! Cậu biết tôi không thích bạo lực, lại cố tình khoe cơ bắp trong tiết thể dục, sao tôi chịu cho nổi! Tôi mua cho cô ấy nước có gas, cậu không biết khẩu vị của cô ấy mà lại đi mua một chai nước thiệt bự, cậu làm như bảo bối là trâu hả? Muốn làm cô ấy chết hả? Cậu không biết bảo bối nhỏ đi học vất vả thì thôi, lúc nào cũng gây rối cô ấy, cái tên tiểu tử không biết xấu hổ nhà cậy cứ xuất hiện ngoài lớp của cô ấy mãi, cậu đi thì sao tôi có thể không đi? Nhưng cậu có biết thành động vật quý hiếm bị chiêm ngưỡng mất tự nhiên thế nào không? Cậu không não nhưng ông đây có nhá, cùng lắm thì tôi sang nhà bảo bối, tránh được ôn thần cậu thôi.
Toại không được nhân nguyện, Dực Phàm ở nhà Trí Khương lại một lần nữa không nhịn được phát điên trong lòng: Tôi tới chậm một bước hả? Sao nó lại ngồi trong phòng khách em yêu của tôi? Còn trông thân mật như thế? Ba mẹ Khương Khương ơi, các người không thấy ý đồ của tên sắc lang này sao? Sẽ bị ăn tới không còn xương luôn đó! Hai vị sao không đánh nó ra ngoài đi? Còn có, cậu sao dám lấy ly của bảo bối mà uống nước hả, còn uống cùng một chỗ nữa chứ?
Không được, còn như vậy nữa, Dực Phàm hít sâu một hơi, thì bảo bối rất nguy hiểm. Dùng hai giây bình ổn lửa giận, treo lên nụ cười hồ ly, Dực Phàm rất lễ phép chào hỏi hai vị phụ huynh trong nhà, tiến vào phòng khách, lặng lẽ gia nhập hai người kia, không thèm quan tâm tới cái trợn mắt của Dịch Dương, đưa bánh ngọt đang cầm lên. Thừa dịp Trí Khương đi sang bếp lấy đĩa, quay đầu:
“Động tác thật nhanh nha.”
“Đó là đương nhiên, không giống ai đó luôn âm thầm, tớ là phái hành động.”
“Nhưng phụ huynh hình như không thích bộ dạng của cậu?”
“Ha, vậy thích cậu chắc? Dù sao hiện tại cô ấy cũng không bài xích tớ, tớ còn có cơ hội.”
Trí Khương ở bếp tự nhiên không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng gần đây hành động của hai người cũng đủ khiến lòng cô nghi ngờ. Trí Khương chưa yêu bao giờ, nhưng cô cũng không nghĩ họ chỉ muốn làm bạn đơn thuần với cô, trước kia chị em trong lớp khi yêu đương, bạn trai sẽ đến chở bọn họ về, mua đồ ăn cho bạn gái, rất phù hợp với biểu hiện hiện tại của bọn họ. Nhưng mà yêu đương, không phải chỉ mỗi tâm tình thôi, còn có những động thái ngọt ngào nữa, đối với hành vi quy phạm này của bọn họ, cũng không hoàn toàn giống. Trí Khương cũng không phải là một cô gái bảo thủ, giáo dục trong nhà cũng không quá giáo điều, có người trong lòng thì có thể yêu đương thôi. Mấy ngày nay trước khi ngủ, cô cũng lo lắng vấn đề này, nếu cô thích một người trong bọn họ, vậy thì quen, nhưng khi Trí Khương muốn chọn một trong hai, lại phát hiện Dịch Dương chơi bóng rổ ngoài nắng rất tuấn tú, Dực Phàm ngồi trong nhà chơi dương cầm cũng không tồi. Nhưng Trí Khương cũng rõ ràng chính mình vẫn chưa có gì gọi là động tâm, cảm giác của cô đối với bọn họ, cũng chưa tính là bạn, hẳn chỉ là bạn học hay đàn anh thôi, hơn nữa làm sao có thể đồng thời thích hai người cơ chứ? Sẽ bị hàng ngàn người phanh thây đó. Hơn nữa hai người bọn họ thật sự cũng không mang bộ dạng muốn cùng cô yêu đương, có thể chỉ là tự mình đa tình mà thôi. Nếu là chính mình suy nghĩ quá nhiều, vậy thì phiền não gì chứ, cứ thoải mái làm bạn không phải được rồi sao? Trí Khương ngốc nghếch à, không lẽ cô quên mất nam nữ trước khi yêu đương còn có một giai đoạn khác gọi là “theo đuổi” sao?
Nếu Dịch Dương và Dực Phàm biết trong cái đầu heo của nàng là loại tư tưởng này, nhất định sẽ đấm ngực giậm chân, kêu la chiến lược sai lầm. Nhưng mà họ không có khả năng biết, nên tinh lực hiện tại dùng để phân cao thấp với nhau. So với Dịch Dương nhe răng nhếch miệng, Dực Phàm có vẻ vân đạm phong khinh nhiều lắm, nhưng trong lòng cũng chẳng bình tĩnh gì. Anh đối với đại đa số việc đều thực tự tin, duy độc chuyện tình cảm thì lại bằng không, bởi vì anh biết tình cảm hầu hết đều không dính dáng tới lý trí, hơn nữa đối thủ lại là anh em tốt cùng lớn lên từ nhỏ, anh rất rõ ràng tác phong làm người và mị lực của nó, dù có hơi bốc đồng, ngây thơ, đôi khi còn vô tâm vô tính, nhưng chỉ cần nó nhận thức chuẩn được sự tình gì, thì có thể làm rất tốt. Bốn ba Dịch hi vọng hắn kế thừa nghiệp luật sư tổ truyền, nhưng tiểu tử này lại không thích làm thẩm phán pháp luật này nọ, không tiếp quản gia sản mà cố tình đầu tư vào nghiệp IT. Dịch Dương cao ngạo lại không muốn làm lập trình viên nho nhỏ làm công cho người khác, học tập kĩ thuật IT rồi dùng quan hệ của nhà mình, mở một công ty nhỏ, chiêu mộ rất nhiều đàn anh ưu tú trong lãnh vực IT của trường quý tộc về mình, môn quy của công ty hắn kinh doanh cũng rất thoải mái linh động. Hơn thế nữa, vì thường xuyên vận động nên làn da có màu lúa mạch khỏe khoắn như ánh mặt trời khiến không ít thiếu phụ, đàn em điên cuồng. Đối thủ như thế thật đáng sợ, không khéo là, bọn họ đều cố chấp như nhau, đặt ra mục tiêu là nhất định phải thành công. Nếu đổi thành người khác, Dực Phàm thật ra có thể đùa giỡn thủ đoạn, nhưng đối mặt với anh em tốt lại không được. Dực Phàm sợ thua, lại không cam lòng thoái nhượng
Đâu chỉ mình Dực Phàm tính toán, Dịch Dương cũng không tin tưởng mình như thế, chỉ hận không thể đánh nó cảnh cáo nó tránh xa bảo bối một chút. Hai người cứ như thế, đến tận khi họ đạt thành hiệp nghị đầu tiên…
Sau đó, Dịch Dương cùng Trí Khương đến trường, có thể tự do chi phối thời gian lên lớp buổi sáng và thời gian ăn trưa, Dực Phàm phục trách buổi chiều và thời gian hoạt động ngoại khóa, cùng đi với Trí Khương tan học về nhà. Khi Trí Khương ở trong nhà, nếu không có lý do gì thì không được đi. Cuồi tuần mỗi người được chi phối một ngày. Cuộc của Trí Khương đáng thương bị chia thành hai phần dưới tình huống không thể nào cảm kích nổi.
Đăng nhận xét