Vũ cố không nghe những lời Trang nói cậu hét to và hết sức lấy tay đấm thật mạnh vào nắp hầm. Trang biết con trai trong tình huống này sẽ như thế, cô không can ngăn cậu mà lại ngồi cạnh bàn mổ xem những đoạn video tiếp theo đồng thời mở những tập tài liệu vụ án để xem tên tuổi những cô gái tiếp theo. Người tiếp theo là Đào Kiều My. Trang bấm máy. Hình hiện lên nhưng lần này chúng không quay man rợ như lần trước nữa. Trang thoáng nhìn là thấy lần này rõ ràng cô ấy là một tiểu thư đài các xinh đẹp vậy mà sao có thể rơi vào tay bọn họ dễ dàng được thế chứ? Cô ấy có một đôi mắt đẹp cũng giống như Mai vậy thanh khiết
Và trong trẻo. Cô bị trói trên bàn mổ. Mở mắt và nhìn xung quanh khi thấy toàn là nội tạng tim, gan, mắt…My hét lớn, cô sợ hãi nhìn những “thần chết” đang chờ đợi cô:
- Em đã làm gì nên tội ạ?
Hiệu trưởng ngồi trước ghế bên cạnh và nói:
- Mai ơi! Dù gì đi chăng nữa mày cũng không thể cải trang thành một tiểu thư đài các được đâu!
- Mai nào? Cô đang nói gì vậy?
- Đừng có giả vờ! Cô quay lại để trả thù tôi hả? Nhưng tôi không dễ để cô như vậy đâu!
- Em không hiểu cô đang nói gì! Nếu vấn đề là tiền thì đã dễ rồi!
Không để My trả lời mụ dán luôn băng dính vào miệng. Họ bắt đầu “thi hành”. Đến đó Trang gập máy vào không xem nữa vì nếu xem lấy nữa thì chắc cô sẽ nôn ra mất. Vũ đập phá một lúc đã thấm mệt cậu ngồi thụp xuống vò đầu bứt tai. Trang lại gần, ngồi xuống và ngả đầu vào vai Vũ. Cô thì thào:
- Chúng ta đã bước chân vào vụ này thì hãy cố mà thoát ra! Mình và cậu dù có chết cũng phải lôi theo bọn chúng đi! Mọi chuyện sẽ ổn… đúng không? Vũ!
Trang quay lên nhìn Vũ đầy hy vọng. Vũ khoác tay lên vai Trang và nói:
- Đúng vậy! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Hãy làm cho xong vụ này!
Họ ngồi cùng nhau trong căn hầm địa ngục ấy. Nhưng không có gì có thể ngăn cản họ nữa…không điều gì…
Đêm định mệnh…
Sáng hôm sau, những tia nắng le lói chui qua nhũng kẽ hở nhỏ ở nắp căn hầm. Chúng đánh thức Trang, cô lấy tay dụi mắt và nhìn quanh, Vũ đang nằm bên cạnh ngủ say như chết. Trang vươn vai rồi lấy chân đạp vào người Vũ:
-Này! Dậy đi tên kia!
-Cái gì?
-Dậy đi!
-Sáng rồi sao?
-Vâng ạ!
Vũ đứng dậy. Cậu đẩy đẩy cái nắp hầm và thấy nó vẫn bị khoá nên ngồi xuống:
-Không biết lũ khốn đó nhốt chúng mình ở đây bao lâu nữa!
-Cậu nghe tiếng gì không?
-Học sinh! Hôm nay là thứ 2!
Hai người họ vui mừng nhảy cẫng lên. Cả hai cùng hô thật to:
-Cứu với!
Nhưng họ đâu biết rằng họ đang làm một việc vô ích vì hôm nay học sinh trong trường sẽ đi cắm trại. Vũ và Trang dần hiểu ra điều đó khi họ thoáng nghe thấy tiếng mụ tổng phụ trách qua loa: “ Lớp 11a2 xe số 23”. Vũ tức giận quá nên lại đập phá nắp căn hầm rồi lại tìm loanh quanh xem có rìu hay thứ gì đó để phá được nó không. Lần nay Trang cũng giúp sức, cô không tin rằng cái nắp kia sẽ có thể mở được nhưng dù gì thì cô cũng muốn giúp Vũ đôi chút. Khi cả hai đã thấm mệt Trang mới lên tiếng:
-Vô ích! Mọi hi vọng đã tan biến rồi! Hãy cầu nguyện đi vì có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của hai ta!
-Hoặc của bọn chúng!
Trang ngạc nhiên. Vũ nói:
-Chẳng phải bà ta vẫn tưởng cậu chỉ có một mình thôi sao? Bà ta đâu biết rằng cậu có mình!
Trang mỉm cười:
-Cậu là thiên tài!
6 giờ 45 phút tại phòng hiệu trưởng.
Tổng phụ trách bước vào và thấy hiệu trưởng đang nghe điện thoại.
-Vâng! Vâng! Thời điểm này chúng tôi sẽ cố gắng quản lí học sinh để không xảy ra vụ việc gì trong đợt thi của trường sắp tới.
Mụ cúp điện thoại và nói với bà Hà:
-Gọi cho hai người kia và nói với họ rằng phải có mặt ở đây trong vòng 15 phút nữa!
Tổng phụ trách vâng lời ra ngoài làm công việc mà “chủ nhân” của cô ta ra lệnh. Kim đồng hồ nhích đúng đến 7 giờ thì cả ba người kia đều có mặt tại phòng của hiệu trưởng. Mụ đứng dậy và nói:
-Lại một lần nữa! Con bé đáng ghét ấy định quay trở lại hãm hại ta! Giờ hãy cho nó nếm vị của cái chết…. lần nữa!
Nói đến đó mụ bước ra khỏi phòng và theo sau là các “thuộc hạ” thân tín của mụ. Ba người đi đằng sau thì người phụ nữ quay phim lên tiếng với hai người kia nhưng nói rất nhỏ:
-Lại một lần nữa? Các chị định để nó xảy ra sao?
-Thì đã sao nào! Tôi biết bà ấy nghiện giết người từ ngay lần đầu giết con bé ấy nhưng rồi tôi lại có cảm giác thích thú vì như mình được trả thù vậy! – Y tá trả lời
Tổng phụ trách thêm lời:
-Chả hiểu sao tôi chả có cảm giác gì cả! Tôi ghét học sinh! Chúng là những con quái vật! Và tôi rất thích được giết quái vật!
Và trong trẻo. Cô bị trói trên bàn mổ. Mở mắt và nhìn xung quanh khi thấy toàn là nội tạng tim, gan, mắt…My hét lớn, cô sợ hãi nhìn những “thần chết” đang chờ đợi cô:
- Em đã làm gì nên tội ạ?
Hiệu trưởng ngồi trước ghế bên cạnh và nói:
- Mai ơi! Dù gì đi chăng nữa mày cũng không thể cải trang thành một tiểu thư đài các được đâu!
- Mai nào? Cô đang nói gì vậy?
- Đừng có giả vờ! Cô quay lại để trả thù tôi hả? Nhưng tôi không dễ để cô như vậy đâu!
- Em không hiểu cô đang nói gì! Nếu vấn đề là tiền thì đã dễ rồi!
Không để My trả lời mụ dán luôn băng dính vào miệng. Họ bắt đầu “thi hành”. Đến đó Trang gập máy vào không xem nữa vì nếu xem lấy nữa thì chắc cô sẽ nôn ra mất. Vũ đập phá một lúc đã thấm mệt cậu ngồi thụp xuống vò đầu bứt tai. Trang lại gần, ngồi xuống và ngả đầu vào vai Vũ. Cô thì thào:
- Chúng ta đã bước chân vào vụ này thì hãy cố mà thoát ra! Mình và cậu dù có chết cũng phải lôi theo bọn chúng đi! Mọi chuyện sẽ ổn… đúng không? Vũ!
Trang quay lên nhìn Vũ đầy hy vọng. Vũ khoác tay lên vai Trang và nói:
- Đúng vậy! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Hãy làm cho xong vụ này!
Họ ngồi cùng nhau trong căn hầm địa ngục ấy. Nhưng không có gì có thể ngăn cản họ nữa…không điều gì…
Đêm định mệnh…
Sáng hôm sau, những tia nắng le lói chui qua nhũng kẽ hở nhỏ ở nắp căn hầm. Chúng đánh thức Trang, cô lấy tay dụi mắt và nhìn quanh, Vũ đang nằm bên cạnh ngủ say như chết. Trang vươn vai rồi lấy chân đạp vào người Vũ:
-Này! Dậy đi tên kia!
-Cái gì?
-Dậy đi!
-Sáng rồi sao?
-Vâng ạ!
Vũ đứng dậy. Cậu đẩy đẩy cái nắp hầm và thấy nó vẫn bị khoá nên ngồi xuống:
-Không biết lũ khốn đó nhốt chúng mình ở đây bao lâu nữa!
-Cậu nghe tiếng gì không?
-Học sinh! Hôm nay là thứ 2!
Hai người họ vui mừng nhảy cẫng lên. Cả hai cùng hô thật to:
-Cứu với!
Nhưng họ đâu biết rằng họ đang làm một việc vô ích vì hôm nay học sinh trong trường sẽ đi cắm trại. Vũ và Trang dần hiểu ra điều đó khi họ thoáng nghe thấy tiếng mụ tổng phụ trách qua loa: “ Lớp 11a2 xe số 23”. Vũ tức giận quá nên lại đập phá nắp căn hầm rồi lại tìm loanh quanh xem có rìu hay thứ gì đó để phá được nó không. Lần nay Trang cũng giúp sức, cô không tin rằng cái nắp kia sẽ có thể mở được nhưng dù gì thì cô cũng muốn giúp Vũ đôi chút. Khi cả hai đã thấm mệt Trang mới lên tiếng:
-Vô ích! Mọi hi vọng đã tan biến rồi! Hãy cầu nguyện đi vì có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của hai ta!
-Hoặc của bọn chúng!
Trang ngạc nhiên. Vũ nói:
-Chẳng phải bà ta vẫn tưởng cậu chỉ có một mình thôi sao? Bà ta đâu biết rằng cậu có mình!
Trang mỉm cười:
-Cậu là thiên tài!
6 giờ 45 phút tại phòng hiệu trưởng.
Tổng phụ trách bước vào và thấy hiệu trưởng đang nghe điện thoại.
-Vâng! Vâng! Thời điểm này chúng tôi sẽ cố gắng quản lí học sinh để không xảy ra vụ việc gì trong đợt thi của trường sắp tới.
Mụ cúp điện thoại và nói với bà Hà:
-Gọi cho hai người kia và nói với họ rằng phải có mặt ở đây trong vòng 15 phút nữa!
Tổng phụ trách vâng lời ra ngoài làm công việc mà “chủ nhân” của cô ta ra lệnh. Kim đồng hồ nhích đúng đến 7 giờ thì cả ba người kia đều có mặt tại phòng của hiệu trưởng. Mụ đứng dậy và nói:
-Lại một lần nữa! Con bé đáng ghét ấy định quay trở lại hãm hại ta! Giờ hãy cho nó nếm vị của cái chết…. lần nữa!
Nói đến đó mụ bước ra khỏi phòng và theo sau là các “thuộc hạ” thân tín của mụ. Ba người đi đằng sau thì người phụ nữ quay phim lên tiếng với hai người kia nhưng nói rất nhỏ:
-Lại một lần nữa? Các chị định để nó xảy ra sao?
-Thì đã sao nào! Tôi biết bà ấy nghiện giết người từ ngay lần đầu giết con bé ấy nhưng rồi tôi lại có cảm giác thích thú vì như mình được trả thù vậy! – Y tá trả lời
Tổng phụ trách thêm lời:
-Chả hiểu sao tôi chả có cảm giác gì cả! Tôi ghét học sinh! Chúng là những con quái vật! Và tôi rất thích được giết quái vật!
Đăng nhận xét