Trang đồng ý hai người họ cùng lên. Vũ vừa đóng nắp căn hầm thì đồng thời trời đổ mưa và trước mặt họ là hai con chó màu đen, mõm bẹ, răng dài và vàng khè như chỉ chợt họ nhúc nhích là sẽ nhảy xổ vào cắn….
…Sự thật kinh người…
Những tiếng sấm đánh xuống như xé nát bầu trời và trút những sự giận dữ lên Trang và Vũ. Hai con chó vẫn nhìn, không hề buông tha, không hề nhân từ và khoan dung. Trang định nói điều gì đó nhưng Vũ ngăn lại- giọng thì thào:
- Yên nào! Nếu cậu nhúc nhích hay nói bất cứ lời nào nó sẽ nhảy vào xé xác cậu lúc đó thì đừng có trách mình không nhắc!
- Được rồi- Trang thì thào đáp lại!
Hạt mưa làm nhoè mắt hai người. Đôi chân của Trang tê dại vì đứng quá lâu, cô không thể chịu thêm được nữa. Chân Trang bắt đầu run run. Vũ nói:
- Thôi nào! Cố lên!
- Mình không thể chịu thêm được nữa. Bụi gai dưới chân đâm vào chân mình đau quá!
Trang khuỵ đầu gối xuống, đó là giây phút quyết định sự sống còn của hai người. Vũ nhanh tay chạy lại đỡ lấy Trang và nói:
- Mau chạy xuống hầm đi! Nhanh lên nào!
Vũ một tay đỡ Trang một tay mở nắp hầm.
- Cố lên! – Trang nói
Hai con chó nhảy xổ vào thì vừa kịp lúc Vũ đóng nắp hầm. Chúng lấy chân cào mạnh vào nắp hầm và sủa liên tục. Vũ và Trang ngồi ở dưới chẳng biết làm gì nên họ chỉ biết đợi hai con chó đó sẽ sớm bỏ cuộc.
Bà hiệu trưởng đang đứng giữa khuôn viên của trường nhìn quanh một cách lạnh lùng, trong ánh mắt của mụ ánh lên sự độc ác những âm mưu đen tối dường như đã được mụ vạch sẵn trong đầu. Một trong hai con chó đi khỏi phía sau trường và chạy đến chỗ mụ hiểu trưởng sủa một tiếng và vẫy đuôi trước mặt mụ. Trên bờ môi quyến rũ lạ thường ấy đang nhếch mép cười:
- Chó ngoan!
Mụ và bà Hà đi trước theo sau là con chó, tới sau trường, hiệu trưởng ra hiệu cho con chó đen còn lại lùi ra đằng sau tránh xa cái hầm. Mụ tiến đến và khoá căn hầm lại. Xong xuôi mụ quay ra bảo với bà Hà:
- Ta sẽ nhốt chúng ở đây khoảng 2 ngày! Rồi sẽ quay lại “làm việc” với chúng! Đi nào!
Tổng phụ trách tiếp lời:
- Tôi nghĩ chúng ta nên cho toàn trường một lý do gì đó đi nghỉ trong mấy ngày tới!
- Cô nghĩ cắm trại thế nào?
- Những học sinh yêu quý của chúng ta sẽ rất thích!
Họ đi để mặc Trang và Vũ dưới căn hầm đáng sợ đó. Vũ bảo:
- Cái hầm này có vẻ rộng đấy! Nhưng tối quá!
- Chắc là phải có một cái đèn nào đó ở đây chứ?
Trang men tay dọc theo tường của căn hầm thì sờ được vào cái công tắc.
- Đây rồi!
Ánh sáng vừa hiện lên thì bao thứ hãi hùng xảy ra trước mắt họ. Khi nhìn thấy cảnh tượng này trang ôm mặt và khuỵ xuống đất:
- Trời ơi! Thật kinh khủng!
Vũ cũng giống như Trang, cậu lặng người đi trong giây lát:
- Ai có thể làm được điều kinh khủng đến như vậy?
Trong căn hầm rộng lớn và đầy thứ dao kéo đồ mổ xẻ ấy không chỉ dừng lại ở đó. Một cái bàn mổ được đặt giữa trung tâm của căn hầm quanh là các đồ phụ để phẫu thuật và xung quanh đó có 4 cái tủ dài chuyên để đựng các nội tạng cơ thể người và một lọ chuyên đựng những con mắt. Chúng được đặt ngăn nắp với nhau xếp thành một hàng ngang theo thứ tự của từng chiếc lọ. Trang và Vũ tiến đến gần hơn để nhìn những chiếc lọ đựng nội tạng. Những bộ ruột, tim, gan, phổi…mỗi thứ 1 lọ bảo quản bằng một thứ dung dịch màu vàng. Vũ thốt lên:
- Thật ghê tởm.
Trang nhìn Vũ chẳng nói lời nào. Cô ngồi ở một chiếc ghế bên cạnh bàn mổ. Không hiểu vì mệt hay quá sợ chân tay Trang cứ dão hết ra, cô run lên vì sợ:
- Đây đúng là một ngôi trường bệnh hoạn!
Vũ quay ra:
- Sao cơ?
- Tại sao ở đây lại có nội tạng người? – Trang nhìn Vũ
- Đừng hỏi mình!
Trang quay lại nhìn những thứ ấy một lần nữa, chúng bị bốc mùi thối nhưng lại không bị phân huỷ, cô có thể ngửi được cái mùi tanh tưởi của máu thịt xốc lên tận óc mình. Chúng như những con vi khuẩn len lỏi tới khắp người cô, vây lấy và không cho cô thở, những con mắt nổi bập bềnh trong cái lọ ngoài cùng tất cả như đều quay về hướng Trang nhìn chúng cứ như vẫn còn sống vậy. Vũ ngồi xuống bên Trang:
- Trong những tình huống như thế này! Chúng ta cần hết sức bình tĩnh! Nào! Những tập tài liệu đó đâu rồi?
Trang không thiết nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ đưa tay ra phía góc tường, nơi cô đã đánh rơi tài liệu. Vũ hiểu tâm trạng của Trang nên cậu nhẹ đặt tay lên vai cô rồi chạy lại lấy tập tài liệu. Cậu nhặt chúng lên đồng thời cũng đưa mắt nhìn quanh. Như nhìn thấy thứ gì đó dưới cái ghế mà Trang đang ngồi. Vũ cầm theo tập tài liệu tiến lại. Vũ bảo:
- Đứng dậy nào hình như ở duới ghế có thứ gì đó!
Trang lùi sang bên:
- Cái gì vậy?
- Hình như…
Cậu đứng dậy nhấc cái ghế lên mà không được. Cả hai cùng ghì sức để kéo cái ghế ra nhưng không ích gì. Trang tựa tay vào góc ghế thì nó lại kéo ngang sang theo mặt gỗ làm hiện ra một góc bí mật nho nhỏ. Vũ cúi xuống xem thì trong đó có một chiếc máy quay. Cậu cầm lên và bật khởi động máy. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên, Trang và Vũ cùng ngồi xuống để xem những thước phim được lưu ở trong đó. Hầu như chúng đã cũ rồi cũng phải cách đây khoảng 3-4 năm. Cả hai đều giật mình khi đoạn quay phim đang quay chính là cảnh Mai- cô nữ sinh đầu tiên thắt cổ chết đang nằm trên bàn mổ, tay, chân đều bị chói chặt. Họ chỉ nhìn thấy ba người phụ nữ. Đầu tiên là cô hiệu trưởng, tiếp đến là tổng phụ trách và y tá nhưng người đang quay phim thì họ không thể biết chính xác được là ai. Mai kêu khóc gào thét:
- Con trai của bà mới là người phải trả giá! Tôi không làm gì nên tội cả!
Hiệu trưởng lên tiếng:
- Em nhầm rồi!- Mụ đưa tay vuốt lên mặt Mai.
Mai quay mặt đi như để tránh bàn tay ghê tởm ấy thì mụ giựt tóc Mai ghé sát tai nói:
- Tao không thể để mày báo với cảnh sát được! Tao đã mất bao công sức để lên được cái chức này thì tao không thể để mày làm nó biến mất một cách dễ dàng như thế được!
Mai quay ra nhìn mụ ánh mắt đầy căm phẫn:
- Tôi đã từng nghĩ bà tốt bao nhiêu nhưng không ngờ bà lại kinh tởm đến vậy!
Nói rồi cô nhổ một bãi nước bọt vào mặt mụ. Không thương tiếc mụ tát thẳng Mai một cái trời giáng, năm ngón tay in đậm trên khuôn mặt cô gái. Y tá đứng bên cạnh nói:
- Em không chắc có thể làm được việc này!
Mụ hiểu trưởng quay ra lườm:
- Hãy nghĩ đi! Cô đã có tiền án làm chết 2 bệnh nhân khi còn đương thời tôi đã nể tình cho cô vào cái trường này để làm thì cô phải nghe theo tôi nếu không thì chịu chết đói ngoài kia từ lâu rồi!
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả!
Nói đến đó mụ đến gần y tá và nói như rót mật vào tai:
- Tôi biết! Cô là một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhưng hãy nghĩ xem những kẻ mà cô đã cố gắng phẫu thuật đã đền đáp ơn cô thế nào? Chúng đuổi cổ cô ra khỏi bệnh viện, tước bằng, cô không thể kiếm tiền…là nhờ chúng đấy!
Nói rồi mụ đưa mắt nhìn Mai.Mai nghe thấy vậy liền nói:
- Cô Hoà, cô đừng nghe mụ ý nói! Tất cả chỉ là…hãy nghĩ đến cô…
- Xin lỗi! Nhưng bà ý nói đúng đấy! Cả cuộc đời vất cả cứu người vậy mà rốt cuộc ta chả được gì…!- Y tá Hoà trả lời
Vừa nói Hoà vừa mở hòm dụng cụ phẫu thuật đã theo cô 20 năm nay. Nhìn những thứ mổ xẻ sắc nhọn Mai không thể hiểu 4 người bọn họ đang làm gì với mình. Hiệu trưởng ra hiệu cho 2 người kia đã đến lúc. Mai gào thét cô cố níu lấy một niềm hi vọng duy nhất cho mình mong rằng sẽ có người có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Nhưng mọi thứ cô cố gắng làm đều là vô ích. Y tá bắt đầu tiêm thuốc tê vào người Mai, cô vẫn có thể thức để nhìn thấy họ làm gì mình. Hiệu trưởng dán miếng băng dính vào miệng cô. Tổng phụ trách bắt đầu cởi quần áo của Mai ra.Họ đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Y tá giơ con dao lên, bé
nhỏ nhưng sắc nhọn, mụ bắt đầu rạch một đường thẳng từ ngực của Mai xuống đến tận bụng. Mai gồng lên một cách đau đớn, nước mắt tuôn trào, đôi mắt cô trợn ngược lên trên, cô giãy tay chân khỏi những sợi dây thừng. Hiệu trưởng và tổng phụ trách cùng nhau giữ chặt lấy chân tay cô. Bà Hà quay ra nói với người quay phim:
- Bỏ nó ra chỗ cái tủ và giúp một tay đi!
Người quay phim vội vã đặt máy quay lên tủ và lại giúp họ giữ chặt Mai lại. Vũ và Trang không thể nhìn xem người đó là ai. Đó cũng là một người phụ nữ nhưng ả ta ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân như không muốn quay video mà thấy mặt mình. Thật khôn khéo!
Mai giãy dụa một hồi thì nằm im, mắt vẫn trợn ngược lên trên. Cô nhìn xuống cơ thể mình. Y tá lấy banh phần giữa cơ thể cô bằng một dụng cụ phẫu thuật. Cô khóc vì nhìn thấy cả nội tạng bên trong cơ thể mình, cô tiếp tục giãy dụa. Ba người kia ghìm chặt lấy cô xuống bàn mổ. Họ mổ sống cô, cô còn không được chết như một con súc vật. Súc vật họ đập chết rồi mới mổ người nó. Nhưng Mai thì lại phải nhìn thấy cảnh họ lấy nội tạng của mình ra. Y tá bắt đầu lấy thận, phổi, gan, lá lách. Mai đã bắt đầu khuỵ dân và cuối cùng y tá định lấy nốt tim cô nhưng bàn tay cô ta run run, cô ta bắt đầu luống cuống, vừa lúc đó hiệu trưởng ẩn y tá ra và giật quả tim của cô ra khỏi cơ thể. Mai chết. Quả tim trên tay mụ vẫn còn đập, nó thoi thóp đến 3 phút cuối cùng. Khi nó đã ngừng đập mụ vứt nó lên cái khay và quay ra nói với y tá:
- Kiếm mấy cái lọ và bảo quản chúng thật sạch sẽ! Tôi sẽ có lúc cần đến chúng!
Y tá ngồi phục xuống cô ta đã bắt đầu cảm thấy nỗi sợ bò lên sống lưng của mình. Cô ta lắp bắp:
- Đôi mắt ấy! Chúng như vẫn nhìn tôi!
Cô ta bắt đầu khóc. Hiệu trưởng nổi giận, mụ cầm con dao cắm vào mắt Mai và móc chúng ra vứt lên chiếc khay đựng đầy nội tạng của cô. Mụ lau tay và nói:
- Giờ thì chúng không còn nhìn cô được nữa! Giờ thì hãy làm như tôi nói!
Mụ ra lệnh cho 3 người:
- Bỏ nội tạng ta đã lấy vào bình đựng, và tìm dung dịch bảo quản chúng. Phần còn lại của cơ thể muốn làm gì thì làm, xong thì khâu chúng lại đem xác nó ra gốc cây nhãn đằng kia lấy dây thừng treo nó lên. Tôi còn phải lo bịt mồm bọn cảnh sát nữa. Hãy làm thật giống một vụ tự tử để ngày mai học sinh của trường phải tin điều đó!
Rồi mụ ta lạnh lùng bước khỏi căn hầm như chưa có việc gì xảy ra. Ba người còn lại làm các việc mụ giao. Người phụ nữ mặc kín đồ làm rơi thận của Mai xuống, thấy vậy y tá liền quát:
- Nhặt lên đi! Còn đứng đần ra đấy làm gì nữa?
- Xin lỗi!
- Đồng thời cô tắt cái máy quay chết tiệt kia đi cho tôi! Quay thế là đủ rồi!
Người đó liền chạy lại cầm máy quay tắt đi. Những việc còn lại thì Vũ và Trang không thể xem được. Trang đờ người ra, cô ngồi khóc:
- Tại sao là con người với nhau lại có thể làm như vậy? Súc vật còn không ác đến mức ấy!
Vũ đặt máy quay xuống ôm Trang vào lòng rồi nói:
- Họ đều là những con người bệnh hoạn! Không thể cứu chữa! Đừng khóc mọi chuyện sẽ vỡ lở mọi người sẽ biết. Chúng ta có bằng chứng ở đây cơ mà! Rồi mọi thứ sẽ qua đi!
Trang ôm chặt lấy Vũ mà khóc, cô thực sự cần một bờ vai. Cô phải cảm ơn Vũ vì nếu chỉ có một mình có lẽ cô đã không thể làm được gì. Trước đây cô luôn hạ thấp giá trị của một người con trai nhưng giờ cô lại cần hơn hết. Vũ vỗ vào lưng Trang và nói:
- Đi nào! Phải ra khỏi đây! Mình nghĩ hai con chó đã đi rồi!
Vũ dìu Trang, hai người định mở cửa hầm nhưng không tài nào mở được.
- Chắc bị kẹt gì đó- Vũ nói
- Chúng mình khoá trái cơ mà sao kẹt được.
Vũ gồng hết sức mình để đẩy căn hầm nhưng không tài nào mở được. Trang nói:
- Nó bị khoá rồi!
- Ai cơ chứ?
- Cậu nghĩ còn ai vào đây nữa?
- Nhưng…mụ ta đi rồi cơ mà!
- Mụ ta có thể linh cảm được rằng chúng ta chưa đi xa và thả hai con chó đen ra để doạ khiến ta phải tìm cách xuống hầm và mụ chỉ còn việc đợi một đến hai ngày khi ta mệt thì sẽ xuống và…
- Không thể nào!
- Mọi việc đều có thể Vũ ạ!
…Sự thật kinh người…
Những tiếng sấm đánh xuống như xé nát bầu trời và trút những sự giận dữ lên Trang và Vũ. Hai con chó vẫn nhìn, không hề buông tha, không hề nhân từ và khoan dung. Trang định nói điều gì đó nhưng Vũ ngăn lại- giọng thì thào:
- Yên nào! Nếu cậu nhúc nhích hay nói bất cứ lời nào nó sẽ nhảy vào xé xác cậu lúc đó thì đừng có trách mình không nhắc!
- Được rồi- Trang thì thào đáp lại!
Hạt mưa làm nhoè mắt hai người. Đôi chân của Trang tê dại vì đứng quá lâu, cô không thể chịu thêm được nữa. Chân Trang bắt đầu run run. Vũ nói:
- Thôi nào! Cố lên!
- Mình không thể chịu thêm được nữa. Bụi gai dưới chân đâm vào chân mình đau quá!
Trang khuỵ đầu gối xuống, đó là giây phút quyết định sự sống còn của hai người. Vũ nhanh tay chạy lại đỡ lấy Trang và nói:
- Mau chạy xuống hầm đi! Nhanh lên nào!
Vũ một tay đỡ Trang một tay mở nắp hầm.
- Cố lên! – Trang nói
Hai con chó nhảy xổ vào thì vừa kịp lúc Vũ đóng nắp hầm. Chúng lấy chân cào mạnh vào nắp hầm và sủa liên tục. Vũ và Trang ngồi ở dưới chẳng biết làm gì nên họ chỉ biết đợi hai con chó đó sẽ sớm bỏ cuộc.
Bà hiệu trưởng đang đứng giữa khuôn viên của trường nhìn quanh một cách lạnh lùng, trong ánh mắt của mụ ánh lên sự độc ác những âm mưu đen tối dường như đã được mụ vạch sẵn trong đầu. Một trong hai con chó đi khỏi phía sau trường và chạy đến chỗ mụ hiểu trưởng sủa một tiếng và vẫy đuôi trước mặt mụ. Trên bờ môi quyến rũ lạ thường ấy đang nhếch mép cười:
- Chó ngoan!
Mụ và bà Hà đi trước theo sau là con chó, tới sau trường, hiệu trưởng ra hiệu cho con chó đen còn lại lùi ra đằng sau tránh xa cái hầm. Mụ tiến đến và khoá căn hầm lại. Xong xuôi mụ quay ra bảo với bà Hà:
- Ta sẽ nhốt chúng ở đây khoảng 2 ngày! Rồi sẽ quay lại “làm việc” với chúng! Đi nào!
Tổng phụ trách tiếp lời:
- Tôi nghĩ chúng ta nên cho toàn trường một lý do gì đó đi nghỉ trong mấy ngày tới!
- Cô nghĩ cắm trại thế nào?
- Những học sinh yêu quý của chúng ta sẽ rất thích!
Họ đi để mặc Trang và Vũ dưới căn hầm đáng sợ đó. Vũ bảo:
- Cái hầm này có vẻ rộng đấy! Nhưng tối quá!
- Chắc là phải có một cái đèn nào đó ở đây chứ?
Trang men tay dọc theo tường của căn hầm thì sờ được vào cái công tắc.
- Đây rồi!
Ánh sáng vừa hiện lên thì bao thứ hãi hùng xảy ra trước mắt họ. Khi nhìn thấy cảnh tượng này trang ôm mặt và khuỵ xuống đất:
- Trời ơi! Thật kinh khủng!
Vũ cũng giống như Trang, cậu lặng người đi trong giây lát:
- Ai có thể làm được điều kinh khủng đến như vậy?
Trong căn hầm rộng lớn và đầy thứ dao kéo đồ mổ xẻ ấy không chỉ dừng lại ở đó. Một cái bàn mổ được đặt giữa trung tâm của căn hầm quanh là các đồ phụ để phẫu thuật và xung quanh đó có 4 cái tủ dài chuyên để đựng các nội tạng cơ thể người và một lọ chuyên đựng những con mắt. Chúng được đặt ngăn nắp với nhau xếp thành một hàng ngang theo thứ tự của từng chiếc lọ. Trang và Vũ tiến đến gần hơn để nhìn những chiếc lọ đựng nội tạng. Những bộ ruột, tim, gan, phổi…mỗi thứ 1 lọ bảo quản bằng một thứ dung dịch màu vàng. Vũ thốt lên:
- Thật ghê tởm.
Trang nhìn Vũ chẳng nói lời nào. Cô ngồi ở một chiếc ghế bên cạnh bàn mổ. Không hiểu vì mệt hay quá sợ chân tay Trang cứ dão hết ra, cô run lên vì sợ:
- Đây đúng là một ngôi trường bệnh hoạn!
Vũ quay ra:
- Sao cơ?
- Tại sao ở đây lại có nội tạng người? – Trang nhìn Vũ
- Đừng hỏi mình!
Trang quay lại nhìn những thứ ấy một lần nữa, chúng bị bốc mùi thối nhưng lại không bị phân huỷ, cô có thể ngửi được cái mùi tanh tưởi của máu thịt xốc lên tận óc mình. Chúng như những con vi khuẩn len lỏi tới khắp người cô, vây lấy và không cho cô thở, những con mắt nổi bập bềnh trong cái lọ ngoài cùng tất cả như đều quay về hướng Trang nhìn chúng cứ như vẫn còn sống vậy. Vũ ngồi xuống bên Trang:
- Trong những tình huống như thế này! Chúng ta cần hết sức bình tĩnh! Nào! Những tập tài liệu đó đâu rồi?
Trang không thiết nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ đưa tay ra phía góc tường, nơi cô đã đánh rơi tài liệu. Vũ hiểu tâm trạng của Trang nên cậu nhẹ đặt tay lên vai cô rồi chạy lại lấy tập tài liệu. Cậu nhặt chúng lên đồng thời cũng đưa mắt nhìn quanh. Như nhìn thấy thứ gì đó dưới cái ghế mà Trang đang ngồi. Vũ cầm theo tập tài liệu tiến lại. Vũ bảo:
- Đứng dậy nào hình như ở duới ghế có thứ gì đó!
Trang lùi sang bên:
- Cái gì vậy?
- Hình như…
Cậu đứng dậy nhấc cái ghế lên mà không được. Cả hai cùng ghì sức để kéo cái ghế ra nhưng không ích gì. Trang tựa tay vào góc ghế thì nó lại kéo ngang sang theo mặt gỗ làm hiện ra một góc bí mật nho nhỏ. Vũ cúi xuống xem thì trong đó có một chiếc máy quay. Cậu cầm lên và bật khởi động máy. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên, Trang và Vũ cùng ngồi xuống để xem những thước phim được lưu ở trong đó. Hầu như chúng đã cũ rồi cũng phải cách đây khoảng 3-4 năm. Cả hai đều giật mình khi đoạn quay phim đang quay chính là cảnh Mai- cô nữ sinh đầu tiên thắt cổ chết đang nằm trên bàn mổ, tay, chân đều bị chói chặt. Họ chỉ nhìn thấy ba người phụ nữ. Đầu tiên là cô hiệu trưởng, tiếp đến là tổng phụ trách và y tá nhưng người đang quay phim thì họ không thể biết chính xác được là ai. Mai kêu khóc gào thét:
- Con trai của bà mới là người phải trả giá! Tôi không làm gì nên tội cả!
Hiệu trưởng lên tiếng:
- Em nhầm rồi!- Mụ đưa tay vuốt lên mặt Mai.
Mai quay mặt đi như để tránh bàn tay ghê tởm ấy thì mụ giựt tóc Mai ghé sát tai nói:
- Tao không thể để mày báo với cảnh sát được! Tao đã mất bao công sức để lên được cái chức này thì tao không thể để mày làm nó biến mất một cách dễ dàng như thế được!
Mai quay ra nhìn mụ ánh mắt đầy căm phẫn:
- Tôi đã từng nghĩ bà tốt bao nhiêu nhưng không ngờ bà lại kinh tởm đến vậy!
Nói rồi cô nhổ một bãi nước bọt vào mặt mụ. Không thương tiếc mụ tát thẳng Mai một cái trời giáng, năm ngón tay in đậm trên khuôn mặt cô gái. Y tá đứng bên cạnh nói:
- Em không chắc có thể làm được việc này!
Mụ hiểu trưởng quay ra lườm:
- Hãy nghĩ đi! Cô đã có tiền án làm chết 2 bệnh nhân khi còn đương thời tôi đã nể tình cho cô vào cái trường này để làm thì cô phải nghe theo tôi nếu không thì chịu chết đói ngoài kia từ lâu rồi!
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả!
Nói đến đó mụ đến gần y tá và nói như rót mật vào tai:
- Tôi biết! Cô là một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhưng hãy nghĩ xem những kẻ mà cô đã cố gắng phẫu thuật đã đền đáp ơn cô thế nào? Chúng đuổi cổ cô ra khỏi bệnh viện, tước bằng, cô không thể kiếm tiền…là nhờ chúng đấy!
Nói rồi mụ đưa mắt nhìn Mai.Mai nghe thấy vậy liền nói:
- Cô Hoà, cô đừng nghe mụ ý nói! Tất cả chỉ là…hãy nghĩ đến cô…
- Xin lỗi! Nhưng bà ý nói đúng đấy! Cả cuộc đời vất cả cứu người vậy mà rốt cuộc ta chả được gì…!- Y tá Hoà trả lời
Vừa nói Hoà vừa mở hòm dụng cụ phẫu thuật đã theo cô 20 năm nay. Nhìn những thứ mổ xẻ sắc nhọn Mai không thể hiểu 4 người bọn họ đang làm gì với mình. Hiệu trưởng ra hiệu cho 2 người kia đã đến lúc. Mai gào thét cô cố níu lấy một niềm hi vọng duy nhất cho mình mong rằng sẽ có người có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Nhưng mọi thứ cô cố gắng làm đều là vô ích. Y tá bắt đầu tiêm thuốc tê vào người Mai, cô vẫn có thể thức để nhìn thấy họ làm gì mình. Hiệu trưởng dán miếng băng dính vào miệng cô. Tổng phụ trách bắt đầu cởi quần áo của Mai ra.Họ đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Y tá giơ con dao lên, bé
nhỏ nhưng sắc nhọn, mụ bắt đầu rạch một đường thẳng từ ngực của Mai xuống đến tận bụng. Mai gồng lên một cách đau đớn, nước mắt tuôn trào, đôi mắt cô trợn ngược lên trên, cô giãy tay chân khỏi những sợi dây thừng. Hiệu trưởng và tổng phụ trách cùng nhau giữ chặt lấy chân tay cô. Bà Hà quay ra nói với người quay phim:
- Bỏ nó ra chỗ cái tủ và giúp một tay đi!
Người quay phim vội vã đặt máy quay lên tủ và lại giúp họ giữ chặt Mai lại. Vũ và Trang không thể nhìn xem người đó là ai. Đó cũng là một người phụ nữ nhưng ả ta ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân như không muốn quay video mà thấy mặt mình. Thật khôn khéo!
Mai giãy dụa một hồi thì nằm im, mắt vẫn trợn ngược lên trên. Cô nhìn xuống cơ thể mình. Y tá lấy banh phần giữa cơ thể cô bằng một dụng cụ phẫu thuật. Cô khóc vì nhìn thấy cả nội tạng bên trong cơ thể mình, cô tiếp tục giãy dụa. Ba người kia ghìm chặt lấy cô xuống bàn mổ. Họ mổ sống cô, cô còn không được chết như một con súc vật. Súc vật họ đập chết rồi mới mổ người nó. Nhưng Mai thì lại phải nhìn thấy cảnh họ lấy nội tạng của mình ra. Y tá bắt đầu lấy thận, phổi, gan, lá lách. Mai đã bắt đầu khuỵ dân và cuối cùng y tá định lấy nốt tim cô nhưng bàn tay cô ta run run, cô ta bắt đầu luống cuống, vừa lúc đó hiệu trưởng ẩn y tá ra và giật quả tim của cô ra khỏi cơ thể. Mai chết. Quả tim trên tay mụ vẫn còn đập, nó thoi thóp đến 3 phút cuối cùng. Khi nó đã ngừng đập mụ vứt nó lên cái khay và quay ra nói với y tá:
- Kiếm mấy cái lọ và bảo quản chúng thật sạch sẽ! Tôi sẽ có lúc cần đến chúng!
Y tá ngồi phục xuống cô ta đã bắt đầu cảm thấy nỗi sợ bò lên sống lưng của mình. Cô ta lắp bắp:
- Đôi mắt ấy! Chúng như vẫn nhìn tôi!
Cô ta bắt đầu khóc. Hiệu trưởng nổi giận, mụ cầm con dao cắm vào mắt Mai và móc chúng ra vứt lên chiếc khay đựng đầy nội tạng của cô. Mụ lau tay và nói:
- Giờ thì chúng không còn nhìn cô được nữa! Giờ thì hãy làm như tôi nói!
Mụ ra lệnh cho 3 người:
- Bỏ nội tạng ta đã lấy vào bình đựng, và tìm dung dịch bảo quản chúng. Phần còn lại của cơ thể muốn làm gì thì làm, xong thì khâu chúng lại đem xác nó ra gốc cây nhãn đằng kia lấy dây thừng treo nó lên. Tôi còn phải lo bịt mồm bọn cảnh sát nữa. Hãy làm thật giống một vụ tự tử để ngày mai học sinh của trường phải tin điều đó!
Rồi mụ ta lạnh lùng bước khỏi căn hầm như chưa có việc gì xảy ra. Ba người còn lại làm các việc mụ giao. Người phụ nữ mặc kín đồ làm rơi thận của Mai xuống, thấy vậy y tá liền quát:
- Nhặt lên đi! Còn đứng đần ra đấy làm gì nữa?
- Xin lỗi!
- Đồng thời cô tắt cái máy quay chết tiệt kia đi cho tôi! Quay thế là đủ rồi!
Người đó liền chạy lại cầm máy quay tắt đi. Những việc còn lại thì Vũ và Trang không thể xem được. Trang đờ người ra, cô ngồi khóc:
- Tại sao là con người với nhau lại có thể làm như vậy? Súc vật còn không ác đến mức ấy!
Vũ đặt máy quay xuống ôm Trang vào lòng rồi nói:
- Họ đều là những con người bệnh hoạn! Không thể cứu chữa! Đừng khóc mọi chuyện sẽ vỡ lở mọi người sẽ biết. Chúng ta có bằng chứng ở đây cơ mà! Rồi mọi thứ sẽ qua đi!
Trang ôm chặt lấy Vũ mà khóc, cô thực sự cần một bờ vai. Cô phải cảm ơn Vũ vì nếu chỉ có một mình có lẽ cô đã không thể làm được gì. Trước đây cô luôn hạ thấp giá trị của một người con trai nhưng giờ cô lại cần hơn hết. Vũ vỗ vào lưng Trang và nói:
- Đi nào! Phải ra khỏi đây! Mình nghĩ hai con chó đã đi rồi!
Vũ dìu Trang, hai người định mở cửa hầm nhưng không tài nào mở được.
- Chắc bị kẹt gì đó- Vũ nói
- Chúng mình khoá trái cơ mà sao kẹt được.
Vũ gồng hết sức mình để đẩy căn hầm nhưng không tài nào mở được. Trang nói:
- Nó bị khoá rồi!
- Ai cơ chứ?
- Cậu nghĩ còn ai vào đây nữa?
- Nhưng…mụ ta đi rồi cơ mà!
- Mụ ta có thể linh cảm được rằng chúng ta chưa đi xa và thả hai con chó đen ra để doạ khiến ta phải tìm cách xuống hầm và mụ chỉ còn việc đợi một đến hai ngày khi ta mệt thì sẽ xuống và…
- Không thể nào!
- Mọi việc đều có thể Vũ ạ!
Đăng nhận xét