Chap 14: Thanh mai trúc mã
Tại quán café
_ What ! … cậu nói gì
Ngọc Anh nhảy dựng lên khi nghe tin Bảo Minh với Đan là thanh mai trúc mã từ nhỏ
_ Sorry vì giấu mấy cậu nhé
Đan tỏ ra vẻ hối lỗi, Thư thì cứ vậy gương mặt chẳng biểu cảm, giọng lanh tanh nói
_ Nhưng sao cậu lại làm như không quen vậy
_ Tại gì mình không muốn gây ồn ào, cậu không thấy đám fan của hắn à, mình mà nói quen biết với hắn chắc tụi nó sẽ băm mình ra làm bò viên luôn quá..hihi
Đan vừa nói vừa tưởng tượng cái cảnh mình bị băm thì không khỏi rùng mình, Ngọc Anh cười nói
_ Có là chi, cậu mà bị băm thì thế nào Ryan cũng sẽ ra bảo vệ cậu thôi..hihi
_ Thôi đi bà ơi, cậu cứ tưởng thanh mai trúc mã là sẽ yêu thương nhau chắc, mình với tên đó thề không đội chung trời đi chung mặt đất từ hồi mới oe oe rồi. Bớt giỡn đi
Đan như đĩa phải vôi khi nghe Ngoc Anh nói
_ Ừm, vậy khi nào cậu xin chữ kí Ryan giùm mình được không..nha nha..nha – Ngọc Anh năn nỉ
_ Never ! mình không bao giờ điên mà đi xin chữ kí tên đó – Đan thẳng thừng từ chối
Ngọc Anh mặt bí xị, nói như mếu. Đưa cái mặt rất ưa là tội nghiệp
_ Hức..hức cậu nỡ thấy bạn cậu chết trong mỏi mòn vì không thể xin chữ kí của thần tưởng mình yêu quý sao chứ
_ Ừm
_ Chết cậu đi – Ngọc Anh chọi cái cành cây nhỏ mới bứt bởi cái cây kiểng bên cạnh chọi vào Đan
Thư nãy giờ không nói gì, chỉ nghe chuyện của Đan rồi nhìn về một nơi xa lắm. Tại sao cả hai đều có một người bạn thanh mai trúc mã, và đều là idol mà Đan có thể nói chuyện với người đó như một người bạn. Còn cô thì không thể, mà còn coi nhau như kẻ thù nữa chứ. Thư cảm thấy rất buồn, nhưng nỗi buồn đó cô luôn giấu đi qua gương mặt lạnh tanh đó
_ Nè..nè..Thư ơi – Đan huơ huơ tay trước mặt Thư kéo cô về hiện tại
Thư hất tay nó ra nói
_ Chuyện gì
_ Cậu sao vậy, nhìn cậu như cái xác không hồn ý. Có chuyện gì buồn hả. Nói ra đi tụi này sẽ làm nơi giải tỏa cho – Đan tự hào nhe răng cười, ưỡn ngực chỉ vào mình
Ngoc Anh cốc nhẹ vào đầu nó rồi nói
_ Thôi bớt mơ đi bà, tôi chơi với bà Thư từ năm lớp 1 tới giờ có bao giờ nghe bà tâm sự đâu mà bà đòi tâm sự với bà
Có Như vậy thôi mà Đan với Ngọc Anh lai cãi nhau chí chóe, người kêu “Được”..người lại phản bác “Không bao giờ” làm cho rần rần cả một góc quán café, khiến Thư nhức cả tai, xách ly nước táo ép ra cái bàn khác ngồi
Hai người cãi nhau đã rồi mới nhận ra nhỏ bạn mình nãy giờ mất tiêu đâu rồi
_ Ê..ê..bà Thư đâu rồi – Đan hỏi
_ Tui đâu biết
_ Vậy giờ sao
_ Mọi chi tiết xin liên hệ với Chúa – Ngọc Anh nhún vai nói, vì cô biết nêu Thư đã ra chỗ khác ngồi thì chỉ muốn được yên tĩnh. Không phải là Thư không hề tâm sư với ai, vì cũng có lần , một lần duy nhất trong đời Thư đã tâm sự với Ngọc Anh, tuy là một chuyện bình thường trong gia đình nhưng điều đó làm Ngọc Anh rất vui
Ngồi một lúc sau thì thấy Thư đi từ trên lầu xuống nói
_ Về thôi, trễ rồi
_ Nãy giờ bà ở đâu vậy – Đan tò mò
Thư chỉ tay lên trên lầu rồi lôi Ngọc Anh với Đan cùng về, vì cô đã trả hết tiền nước rồi
_Thôi bye 2 cậu mình về nhé – Đan vẫy tay chào rồi chạy ra bến xe buýt để đón xe, lúc đi thi đi bằng taxi vì không biết chỗ, chứ lúc về thực hiện chính sách “tiết kiệm” nên nó đi xe buýt về cho nó nhanh, dù gì tuyên này nó cũng hay đi
_ Ừm , bye – Ngọc Anh và Thư cùng leo lên một chiếc Mecz rồi đi mất
….
Ngồi trên xe buýt, Đan không chọn những chổ đầu mà bay ngay xuống cái băng cuối cùng để ngồi cho nó rộng, xe buýt tuy không đông nhưng cũng có lát đát mấy người, ngồi nhìn ra cửa sổ Đan tự nhiên cảm thấy đau nhói ở lồng ngực, nó cố bấu chặt tay vào vạt áo để kìm đau. Chẳng hiểu tại sao mà nó dạo này hay cảm thấy hay đâu ở lồng ngực như vậy, có lẽ do tư thế ngủ của nó quá độc, và còn ngồi nhiều giờ liền trên máy tính để coi bộ phim Hàn Quốc “To the beautifull” nên bị tức ngực. Nó nghĩ cho đơn giản hóa vấn đề là sẽ giảm bớt thời gian luyện phim và điểu chỉnh lại tư thế ngủ sẽ hết đau thôi
“Ting..ting..ting”
Tiếng chuông điện thoại của Đan reo lên, nhìn màn hình thấy tên Bảo Minh đang gọi cho mình, nó bực mình ngắt luôn cuộc gọi không muốn nghe…nhưng điện thoại lại tiếp tục reo lên, nó bực mình mở máy quát
_ Cái gì, muốn chết hả
_ Này cậu nói với ân nhân vậy đó hả
_ Ân nhân cái đầu ấy, mình chưa xé xác cậu ra là may lắm rồi giờ con dám lắm lời à. Cậu nghĩ sao nói với ba mình là mình với cậu có con với nhau hả, muốn chém sao cũng phải chém đúng chỗ chứ, cậu chém như vậy chẳng khác nào nói thẳng vào mặt tôi là gái chưa chồng đã chửa hoang à. Bực mình chết đi được – Đan tức giận sổ một chàng
_ Thì đã sao
Đan thật sự đã hết chiệu nổi cái tính nói chuyện cụt đầu cụt đuôi của Bảo Minh, thật là không coi ai ra gì mà. Đan tức giận quát lớn
_TÊN KIA, CẬU ĐANG Ở ĐÂU ĐÓ HẢ
_ Ở nhà
_ Đứng yên đó, tôi sẽ tới cho cậu một trận để thôi cái cách ăn nói kiểu đó đi
Đăng nhận xét