Chap 12: Sơ ri trái cây tình yêu
Nó vừa chạy vừa quay lưng lại lêu lêu Thế Quân còn cười chọc quê hắn, rồi chay mất tiêu Chạy được một lúc cũng lên tới phòng thu của Bảo Minh nó nhanh chóng mở ra rồi ngồi lên cái ghế salon thở
_ Phù..mệt…c..hế.t…đi..được
_ Làm gì chạy như ma đuổi vậy- Bảo Minh đang viết cái gì đó không nhìn Đan nhưng vẫn hỏi
_ Thì ma đuổi thiệt mà – Đan để túi sơ ri lên trên bàn mở bịch muối ớt mới mua ra ngồi gác chân lên bàn rồi ăn
Bảo Minh nhìn Đan khẽ cười rồi hỏi
_ Mua sơ ri thiệt đó hử
_ Ùm…
_ Rồi ăn một mình vậy đó hả
_ Ùm…Hồi nãy có người kêu không ăn mà
_ Hứ…Hồi nãy khác, bây giờ khác
Nói rồi Bảo Minh ủn người nó qua một bên rồi lấy sơ ri ăn tỉnh bơ, Đan nhìn hắn rồi cũng chỉ lắc đầu cười lẩm bẩm
_ Đúng là đồ khùng , nắng mưa thất thường
_ Nói gì đó hả
_ Không có gì..hehe..ăn ..ăn
Đan vưa lấy được một trái sơ ri to đỏ ra chấm vào muối thì BẢo Minh nói
_ Ê hình như ở đó có gì kìa – Bảo Minh chỉ ra phía sau của Đan rồi nói
Đan cà tin quay ra đằng sau và rồi “Cặp” trái sơ ri trên tay đã nằm gọn trong miệng của Bảo Minh, hắn ôm bụng cười. Còn Đan thì bây giờ mới biết mình bị lừa tức giận nói
_ Êh chơi ăn gian….sao dám ăn sơ ri của mình. Nhả ra
Bảo Minh lắc đầu
_ Nhả ra mau – Đan tiến lại gần chọc cù lét Bảo Minh
_ hahha…lỡ ăn hết rồi ..ahha
_ Vậy thì ói ra
_ Không
Bảo Minh cứ lăng qua lăng lại trên ghế vì bị Đan chọc cù lét, lúc này thi Đan đang coi Bảo Minh như lúc còn 5 hay 6 tuồi nên cứ lấn tới chọc lét cho bỏ ghét. Bảo Minh vì không thể để kháng với cái trò này của Đan nên cứ cười rồi lăng qua lăng lại
“Bịch”
Vì vô tình Bảo Minh lăng mạnh quá nên đã té nhào xuống đất kéo theo cả Đan, hiện giờ Đan đang nằm trên người Bảo Minh và hai người đang nằm dưới sàn nhà. Hai mắt nhìn nhau ở cư li cực ki gần
“Cạch”
Các cửa phòng thu mở ra Ben Nguyễn lại bước vào thấy cạnh “hót” tước mắt anh lung túng nói
_ Sorry, anh lại vô ý chen ngang nữa rồi..Sorry cứ tiếp tục đi anh chưa thây gì đâu “Hai đứa này sao toàn thích đóng phim 18+ hả chời, làm mình tủi thân chết đi đươc”
Ben Nguyễn lấy tay che mắt rồi định ra khỏi phòng thì Đan lên tiếng, lúc này thì nó với Bảo Minh đã đứng lên rồi
_ Anh cứ ở lại nói chuyện đi, tụi em đâu có làm gì đâu
_ Vậy hả – Ben Nguyên mở tay ra thì thấy hai người đang ngồi trên ngê sofa từ lúc nào, nghĩ mình quá vô duyên đã phá hỏng khung cảnh lãng mạng của hai người nên định sẽ nói chuyện của Ryan sau thì cữa phòng thu lại mở ra lần nữa
_ Eh Ryan – Thế Quân đi vào
Lúc này thì Đan đang ăn sơ-ri còn Bảo Minh thì vờ lấy mấy bảng nhạc ra để cho đỡ ngượng thấy Thế Quận vào thì Đan chợt đứng dậy nói
_ Lại là anh hả, sao bám theo tôi hoài vậy
_ Cô đừng có nói nhảm, không biết ai bám theo ai
_ Ừ, tôi nói nhảm là anh bám theo tôi đó
_ Cô…cô
Bảo Minh nhìn hai người cãi nhau mà chẳng hiểu gì hết, còn Ben Nguyễn đang định rút thì thấy Thế Quân vào lại còn quen cả Đan nữa nên anh tò mò hỏi
_ Em quen Đan à
_ Không hẳn
_ Hứ ..đồ âm binh – Đan tức tối ngồi xuống ăn sơ ri tiếp
Bảo Minh thì chẳng nói gì cứ chăm chú nhìn vào mấy bản nhạc, nhưng tâm hồn đang treo ở cung trăng mất từ lâu rôi
_ Cậu quen con nhỏ này hả Ryan
_ Ùm – Bảo Minh chỉ trả lời bình thường
_ Thôi..anh em mình đi uống trà nói chuyện đi
Ben Nguyễn thì lại thấy không nên phá hỏng không khí lãng mạng trong này, anh lôi Thế Quân ra ngoài mặc cho hắn không chịu cứ đòi hỏi cho ra chuyện. Trước khi ra Ben Nguyễn còn nhéo mắt với Đan và Bảo Minh rồi nói
_ Chúc hai đứa vui vẻ nhé..hehehe ( ôi giọng cười đê tiện quá >< )
_ Hả – Đan trợn mắt nhìn Ben Nguyễn lôi Thế Quân ra mà chẳng hiểu nãy anh mới nói
Trong phòng bây giò chỉ con Đan với Bảo Minh, kì thật là bắt đầu hình ảnh “hót” hùi nãy hiện lên trong tâm trí của cả hai người
_ Cậu ( x2 ) – Cả hai quay qua định hỏi gì đó thì tình cờ gặp ánh mắt của người kia thì lại đỏ cà mặt lên, Bảo Minh giải thoát cho không khi hiện giờ lên tiếng
_ Cậu muốn nói gì à
_à..ờ…Nóng ! đúng rồi, trong này nóng quá
_ Chỉnh lai điều hòa đí – Bảo Minh chỉ cái điểu khiển máy lạnh trên bàn
_ ờ
Rồi cả hai cũng ..Im lặng….ai làm việc nấy nhưng mà cũng khộng thể tập trung được
_ Cậu đi dọn dep lại phòng đi – Bảo Minh lại lên tiếng trước
_ Ờ, có dọn chổ cậu đang ngồi không
_ Không chỉ cần dọn lại cái bàn cậu đang ngồ là được rồi
_ Ùm
Rồi lại …im lặng
1 phút…
2 phút…
_ Cậu đói bụng chưa – lần này thì Đan lên tiếng trước
_ Cậu họ “trư” à, sao suốt ngày cứ nhắc tới đồ ăn thế
_ Mình nhắc đến đồ ăn hòi nãy, tai cậu có bị lãng không. Minh chỉ hỏi cậu đói chưa thôi mà
_ Thì cũng liên quan đến đồ ăn thôi
_ Mình chằng thấy liên quan gì hết
_ Rồi..rồi thì không liên quan – Bảo Minh xua tay, chào thua cách nói chuyện ngang hơn cua của Đan rồi nói tiếp
_ Đi ăn thôi, đói bụng rồi
Nói rồi Bảo Minh kéo Đan ra khỏi công ty, rồi phóng xe đến một quán ăn gần đó, nhưng tiếc thay lại bị đóng cửa. Giờ cũng đã gần chiếu nên Bảo Minh chở Đan về nhà luôn
Chiếc Bugarti màu xanh đen đừng lại trước cổng nhà Đan rồi vẩy tay chào, rồi Đan mở cổng đi vào nhà. Hôm nay Bà nó – Ông Phùng và Bác Trịnh đã đi lên trại trẻ mồ côi để làm từ thiện từ lúc đầu trưa rồi nên bay giờ chỉ co mình Đan ờ nhà
“Ọt..ọt..ọt”
Bảo Minh cảm thấy không ổn, quay qua nhìn Đan đang đi vào nhà, thì ôm bụng chạy ra ngoài nhăn mặt nói
_ Cho mình mượn tolet một chút
Nói rồi Bảo Minh chạy như điên vào tolet ở dưới nhà, Đan thì chẳng hiểu mô tê gì. Đóng cổng rồi ngồi dài trên cái salon ở phòng khách làu bàu
_ Ăn tầm bậy tầm bạ cho cố vô giờ bị rượt..Haizz
Chợt Đan nhớ ra từ sáng giờ nó với Bảo Minh có ăn gì đâu ngoài 2 kg sơ ri…..chưa rửa. Mặt Đan bắt đầu tái đi, bụng cô cũng bắt đầu đau đánh trống kêu. Đan cũng chạy như bay vào tolet trên lầu
1 phút
2 phút
Rồi 10 phút trôi qua mà cả hai vẫn đang thăm bác trong tolet, Đan đang nhăn nhó vì bị mất nước trong tolet thì nhận được cuôc gọi tư Bảo Minh
_ A..lô
_ Cậu gọi cấp cứu giúp tôi. Bụng tôi đau quá- Bảo Minh nhăn nhở
_ Xin lỗi cậu, mình cũng đang thăm bác trong đây nãy giờ – Đan đâu lòng nói
_ Hả !!! Cậu cũng bị hả.
_ Ùm ..tại ăn sơ ri….mà sơ ri mình mới mua nên chưa rửa..hik hik..sorry- Đan vừa nói vừa thở do quá mệt
_ Hả ! cái gì , chưa rửa *Choáng* – Bảo Minh không còn sức nói nữa nên anh cúp máy luôn
2 phút sau cả hai cùng đi ra khỏi tolet, mặt ai cũng xanh là xanh lét như tàu lá chuối. Đan đi xuống nhà thì thấy Bảo Minh đang nhăn nhó bước ra từ tolet. Cả hai nhìn nhau chăn trối rồi rắng lết đến cái ghế để ngồi
_ Muội muội…ủa Bảo Minh nữa hả – Bảo Hoàng từ bên nhà chạy qua nha Đan
_ Ch..ào..anh –Cả hai đứa mặt mày xanh lè thều thào nói
_ Hai đứa bị gì mà nhìn mặt không còn miếng máu vậy
_ Bị tào pháo rượt
Đan đau xót kể sự tích cho Bảo Hoàng nghe về 2kg sơ ri trong bụng nó và Bảo Minh đã theo ruột non, ruột già…ra ngoài hết rồi
_ Hahahha – Bảo Hoàng ôm bụng cười rời nói
_ Hai đứa ngồi đây đi, anh nấu trà gừng cho uống. Thiệt tình, ăn uống sao để bị chung vậy không biết..hahaha
“Bốp”
Bảo Minh quăng nguyên cái gối trên ghế sô fa vào người Bảo Hoàng mặt tái đi nói
_Bớt tào lào giùm em đi
_ Anh đi nấu nước đại đi, em sắp hết chịu được rồi – Đan tiếp lời
Bảo Minh với Đan Đan nhăn mặt ôm bụng rồi lại tiếp tục chảy vào tolet..( Haizz khổ nhỉ) Bảo Hoàng cười cười rồi đi xuống nhà bếp rồi bắt đầu tìm gừng, rồi thái và bỏ vào nồi nấu nước nhưng anh cứ tủm tỉm cười
_ Hai đứa này, bệnh mà cũng ăn ý gúm. Vậy mà lúc trước thì như cho với mèo vậy..hihi – Bảo Hoàng lẩm bẩm một mình
Đăng nhận xét