Chap 11: Phiền phức
_ Này này…cậu vừa phải thôi nha. Cậu có biết là vì làm cơm cho cậu mà tôi mất một ngày chủ nhật để ngủ không hả. Giờ cậu nói mang về là sao hả – Đan ức chế nói
_ Thì là vậy đó – Bảo Minh nham nhở nói
Sự kiện sáng nay là, bạn Đan nhà ta đang ôm ngôi ngủ ngon lành trên chiếc giường thì bị 10 cuộc gọi của Bảo Minh đánh thức. và hắn bắt Đan nhà ta phải mang cơm sáng đến công ty cho hắn trong vòng 30 phút. Và rồi Đan đang trong tư thế mơ ngủ phải ngồi bật tỉnh hẳn rồi hiểu ra nhiệm vụ nên nó đã phải mua đồ ăn bên ngoài rồi phóng xe đạp tới công ty của Bảo Minh. Nhưng bây giờ Bảo Minh lai giở chứng, không chịu ăn
_ Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu có ăn hay không – Đan tức giận nắm cổ áo của Bảo Minh lên gầm gừ nói
_ Hehe..bạn Đan xinh đẹp, có gì từ từ nói. Thả mình ra đã, ăn thôi mà..hihi từ từ nói chuyện nhé
_Cậu Nín ngay mấy cái lời khen chán chết đó đi. Tôi đẹp, tôi biết khỏi nói..( Tg: amen! Sao lại có người tự tin thế này hả chời ><~ )
_ Ọc , sao cậu tự tin thế
_ Kệ ta . hứ , giờ sao, ăn hay không ?
Đan vẫn đang nắm cổ áo của Bảo Minh, may là trong phòng thu của hắn nên không ai thấy chứ không thì mất mặt chết đi
_ Ăn – đây không phải là tiếng của Bảo Minh, cũng càng không phải tiếng của ĐAn mà là của Ben Nguyễn. Anh ta đang tìm Ryan thì khi vào phòng thu thấy một hiện tượng cực kì lạ. Ryan và bạn gái ôm nhau thắm thiết trog phòng thu, kèm theo những câu hỏi kì cục dễ hiểu lầm của Đan. Thật ra tư thế lúc đó của Đan và Bảo Minh rất dễ bị hiểu nhầm, Đan nắm cổ áo Bảo Minh nhưng vì cô quá lùn ( 1m6 đó nhá ) còn đứng dựa vào tường nữa nên nhìn giống như hai người đang đóng phim Hàn Quốc trong phòng thu.
Thấy người lạ bước vào, Đan lung túng buông cổ áo của Bảo Minh ra rồi cuồi người chào
_ Hả…à..Chào anh,
_ Hì hì..hai người cứ tiếp tuc đi..đừng để ý đến tôi…hihihi Tôi đi đây – Nói rồi Ben Nguyễn đóng cửa phòng thu rồi đi ra luôn
_ Ùm – lúc đầu thì Bảo Minh không hiểu , nhưng mà chợt anh đã hiểu ra cái hàm ý của giám đốc mình, anh khẽ cười nham nhở
_ Ơ..ơ tiếp tục gì vậy ? – Đan ngây thơ hỏi
_ Ai biết – Bảo Minh nhún vài rồi đi về phía cây đàn guitar
_ Ê, Bảo Minh cậu là ca sĩ thiệt hả – Đan hỏi một câu mà chưa có câu hòi nào nhảm nhí như vậy
_ ờ
_ Vậy hát cho mình nghe đi – Đan đề nghị
_ Không thích – Bảo Minh chỉ đánh đàn theo một ca khúc anh mới viết chứ không hề hát và anh cũng sẽ không hát ở đây
_ Đi mà..một khúc thôi – Đan năn nỉ
Sau bao nhiêu cố gắng năng nỉ ỉ ôi của Đan cũng được chấp nhận, nhưng trước khi hát, Bảo Minh lại khóa trái phòng thu lại, vì anh không muốn ai nghe ca khúc này trừ người con gái đang ngồi chăm chú trước mặt anh ( Tg: để cảm nhận được cảm xúc của nv..các bạn hãy bấm play và nghe thử bài hát nhé. Đây chỉ là một đoạn remode thôi ^^ )
“ Những lúc khi anh đang bùn chỉ cần trông thấy em
Là trong anh như tan đi những buồn phiền
Những lúc trên đường đời anh đi phải gặp những khó khăn
Anh sẽ nghĩ về tình yêu của đôi mình
Những lúc anh hay trêu đùa làm trò vui với em
Là thật ra anh luôn mong em yên bình
Và có nhựng điều gian nan anh phải cố che giấu đi
Giọi nước mắt vì tương lai của đôi mình
Hanh phúc một ngày sẽ đến , anh vững tin vào điều ấy
Vì bên anh rất ấm áp đôi vòng tay này
Và nếu như đời giông bão , chỉ cần anh được bên em…”
_ Wow..bíz..biz…biz..hay quá ta – Đan vỗ tay, reo hò khiến cho Bảo Minh nãy giờ say sưa hát cũng phải đỏ mặt
_ Cậu sáng tác hả – Đan cười rồi nhìn vào bản nhạc hỏi
_ Wow ! giỏi quá ta, không ngờ nhìn cù lần như cậu cũng biết sáng tác
“Cốc”
_ Nói ai cù lần đó hả – Bảo Minh cốc vào trán Đan một cái rồi nhăn mặt hỏi
_ hiii..mình nhầm..sơ ri..sơ ri
_ Sơ ri ngoài chợ có nhiều lắm, ra đó mà mua. Ở đây không có bán – Bảo Minh giả vờ giận
_ Này, cậu có phải boy không vậy. Hở tí giận là sao, ừ vậy mình ra ngoài mua sơ ri về ăn, cậu đừng ăn đó nha
Nói rồi Đan đi ra ngoài thiệt, để lại Bảo Minh trong phòng thu đang cười một mình, không hiểu tại sao hôm nay anh lại cảm thấy rất ấm áp. Bảo Minh nhìn bài hát rồi cầm lấy cất vào bên trong một cái tủ, vì đó là bài hát sẽ không bao giờ được phát hành, anh chi muốn bài hát đó dành tặng riêng cho người con gái đó…vì đây là bài hát chưa đựng tất cả tình cảm của anh
Còn Đan chạy ra ngoài công ty đi đến khu chợ gần đây tìm sơ ri mua thiệt, vừa đi kiếm nó vừa lẩm bẩm
_ Tự dưng nhắc đến làm thèm sơ ri quá đi mất
Cuối cùng tìm muốn mòn con mắt Đan mới thấy có một chú bán sơ-ri. Mua luôn một lúc 2 kg sơ ri ( What !!!..sơ ri mà làm giống như xoài hay cóc mua tới 2kg .. xĩu ) Đang tung tăng xách 2 kg sơ ri về công ti thì tự nhiên Đan cảm thấy nhói đau ở lồng ngực mình, nó tìm gốc cây nào gần đó rồi ngồi nghĩ một lúc
_ Haizz, sao đau thế nhỉ. Chắc tại vì cái tên Bảo Minh chết tiệt kia làm mình sốc hông nên mới đâu thế ( t/g: sốc hông mà đau ở lồng ngực à *trợn tròn 2 con ngươi* ?????? )
Ngồi một lúc thì cũng hết, thế là Đan Đan lại tung tăng đi vào bên trong công ty, đương nhiên là phải đi cổng sau rồi. Chứ cồng trước đang bị kẹt bởi đám fan cuồng đang reo hò ca tụng trước cổng công ty
Đang đi thì Đan đụng phải một người đang đi ngược hướng mình
_ Ui… Gia ….. xin lỗi..tôi
_ Là cô à
Nó đang định xin lỗi thì ngó lên là tên Thế Quân, trợn hai mắt nhìn hắn , và hắn cũng vậy
_ Không phải tôi chứ là ai
_ Sao cô vào được đây
_ Đó là chuyện của tôi, tránh ra cho tôi đi
Nhưng chưa kip đi được 3 bước thì Đan đã bị Thế Quân kéo ngược lại
_ Cô mau đi ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ
_ Anh có bị khùng không vậy hả. Bỏ tôi ra coi – Đan tức giận dùng chân dẫm mạnh lên chân của Thế Quân
_ Á..- anh khẽ la lên vì đau
Nhưng lúc đó thì Đan đã chạy đi được một đoạn khá xa, Thế Quân cà nhắt chạy theo kêu
_ Này này tôi bảo cô ra khỏi đây cơ mà. Đứng lại
Nó vừa chạy vừa quay lưng lại lêu lêu Thế Quân còn cười chọc quê hắn, rồi chay mất tiêu.
Đăng nhận xét