Chap 4: Nhầm Hành Lý
Haizz, mệt chết đi được – Nó xách hành lí đẩy cửa vào bên trong nhà.
Bật mí tí xíu là, nhà nó và nhà của Bảo Hoàng , Bảo Minh đối diện nhau. Nên mới gọi là thanh mai trúc mã từ lúc còn nhỏ xíu. Bảo Minh thì chỉ ở chung nhà với Bảo Hoàng do ba mẹ của hắn bận công việc bên Đức nên đã gửi hắn vào nhà Ông Trịnh – ba của Bảo Hoàng từ lúc còn nhỏ xíu.
_ Về rồi đó hả con, đi tắm rửa thay đồ đi rồi qua nhà bác Trịnh ăn cơm. Bác ấy mời – Ông Phùng ở trong nhà coi TV nói vọng ra
Đan Đan “ DẠ” một tiếng to rồi ôm cái vali lên lầu, vào cái phòng than quen của cô, tuy hơi bụi nhưng đổ đạc vẫn còn nguyên vẹn. Cô vui mừng mở vali ra xoảng đồ
“Hoảng…Choáng”
_ What ? cái gì đây chời – Đan Đan hết hồn nhìn đống đồ trong vali, ngoài cái hình dáng và màu sắc giống nhau, thì hoàn toàn bên trong không hề có đồ của cô. Mà toàn đồ con trai.
Đan Đan lục tung cái vali lên để coi chủ nhân cái vali này là ai, để biết đường tìm cái vali đồ yêu quý của mình. Cái biển tên bằng gỗ được móc ngay tay cầm đập vào mắt Đan Đan “ Bảo Minh ”
_ Ôi đúng là oan gia ngõ hẹp mà, xui xẻo..xui xẻo quá đi.
Nói xong, Đan Đan gom hết đổ của cái tên kia vô, lại tiếp tục ôm cái vali xuống nhà.
_ Ba con qua nhà bác Trịnh tí nhá
_ Ơ sao chưa …
Chưa kiệp nói hết câu thì nó đã bay thẳng ra cổng rồi.
Nó nhấn chuông, đứng kêu inh ỏi trước cổng nhà của bác Trịnh
_ Bác TRịnh ơi..bác TRịnh
Bảo Hoàng đi ra, thấy nó thì vội vàng ra mở cộng cho nó , ngạc nhiên hỏi
_ Em ôm vali qua đây làm gì vậy
_ Thằng Bảo Minh đâu anh. Em cần gặp nó gấp – Đan Đan kéo cái vali đi thẳng vào bên trong nhà ( hông biết nhà của ai nữa ^^ )
Hai vợ chồng bác Trịnh đang ngồi coi TV, thấy nó xách cái vali đi vào không khỏi ngạc nhiên hỏi
_ Ơ…Đan Đan, con mới về sao không thay đồ nghỉ ngơi đi. Ba con đâu
_ Dạ tí nữa ba con qua, Bác Trinh ơi con lên lầu gặp Bảo Minh một lát nhé – Đan Đan lễ phép chào hỏi, rồi xách cái vali bành trướng lên trên lầu.
Đứng trước của phòng của Bảo Minh, nó đập cửa lien tục, kem theo tiếng kêu
_ Bảo Minh..Bảo Minh mở cửa
Sau 10 phút ĐAn Đan dâp phá cửa phòng của Bảo Minh, thì cuối cùng cửa phòng cũng mở. Bảo Minh trong tình chạng ngái ngủ nói
_ Mới chợp mắt được xíu là đã bị làm phiền. Qua đây làm gì.
_ Làm như tui muốn qua lém á, tại bị xách nhầm vai thôi. Trả vali cho tôi, vali của cậu đây nè – Đan Đan đẩy cái vali cho Bảo Minh
Bảo Minh xách cái vali vào trong phòng rôi nói
_ vô mà lấy
ĐAn Đan đi vào bên trong phòng của Bảo Minh rồi ôm cái vali của mình ra. Nhưng không quên vọng lại một câu
_ Nha ngươi muốn tu luyện thành heo chứ gì..hahha ta biết mà.. hô hô hô
_ Con Khùng – Bảo Minh lẩm bẩm trong miệng rồi lăn ra ngủ tiếp ( Ngủ nhiểu kinh >.< )
Sau khi xách cái vali của mình về nhà, nó tắm rừa thay đồ rồi cùng ba đi qua nhà Bác Trịnh ăn cơm, Trong bàn ăn thì nó với Bảo Hoàng nói chuyện liu lo với nhau suốt. Còn Bảo Minh thì chỉ ăn xong rồi lại lên phòng, không nói một lời nào
_ Anh sao thằng Minh nó ít nói thế, bộ nó uống nhầm thuốc rồi à. – Đan Đan khó hiểu, tò mò hỏi
_ Ùm, kể từ lúc em đi nó như vậy đó – Bảo Hoàng cười rồi nói tiếp
_ Nó khong biết tải sao lại theo cái nghể ca sĩ này nữa, hum bửa no mới có một buổi kí tặng fan bên Mỹ. Nó nổi tieng1 kinh khủng, Nhưng mà em nhớ nhé, nếu ngoài đường mà đi chung với Bảo Minh thì em gọi nó là Ryan nhé, nó muốn giấu thân phận và tên thật của nó. Với lại, thằng này nó kiểm lời lém , tính tình của nó thay đổi nhiều lém. Không giống hồi xưa nữa – Bảo Hoang tuông một lèo chẳng ăn nhập chu để
Còn Đan Đan thì dường như hiểu được một số chuyện, nên cũng vừa nghe vừa gật đầu tỏ ra là hiểu
Sáng hôm sau , Đan Đan qua nhà Bảo Hoàng ngồi chơi ngoài vườn nhà của anh và tán phét.
_ Mai em nhận trường mới luôn hả – Bảo Hoàng ôn tồn hỏi
_ DẠ
_ Em học trường Đại học N.T.N đúng không
_Dạ, mà có gì không anh – Đan Đan tò mò
_ Ờ..thì..mà không có gì hi hihi – Bảo Hoàng đâu giám nói là học chung trường với Bảo Minh. Tính , từ nhỏ nó vời Bảo Minh đã từng gây sự, đánh nhau. Còn thề là nếu có Đan thì không có Minh, và nếu có Minh thì không có Đan
Nó đang ngồi chơi thì thấy Bảo Minh đổi nón đen đi ra ngoài, nó tí tỡn đi theo định chọc hăn
_ Ê môi mọng đi đâu vậy
_ Không liên quan – Bảo Minh trả lời nhưng vẫn đi ra cổng
_ Hứ, chảng thì sợ. Đúng là… – ĐAn Đan đang nói thì chợt Bảo Minh quay lại, chiếu ánh mắt cực kì âm u lạnh lẽo vào cô , cô im lun
_ Tụi mình cá cược đi – Bảo Minh nhép miệng cười
Nó nheo mắt nhìn hắn, tỏ vẻ nghi ngờ. một lúc sau nó tò mò hỏi
_ Cậu bị sốt do thiếu ngủ à – Đan Đan lấy tay sờ lên trán của Bảo Minh
Bảo Minh nheo mắt, hất nhẹ tay của Đan Đan ra nói
_ Sợ à
_ Hơ hơ..nhà người nghĩ sao TRần Đan ta sợ cái tên môi..à không nhà ngươi vậy. Chơi thì chơi – Đan Đan là vậy hễ mà ai thách là nháo nhào đồng ý, mặc dù chằng biết cá cái gì
Đăng nhận xét