Chap 44: Tấu đàn
Đang bực mình tôi quay lại định đấm cho tên kia một phát thì chợt chựng người lại, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình, mắt trố ra nhìn hắn mà chẳng hiểu gì cả. Hắn mời Vân cơ mà sao lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi y như một con ma vậy, đã thế lại còn nắm tay nắm chân người ta nữa chứ, hay là hắn có thuật phân thân nhỉ?(bệnh hoang tưởng ngày càng nặng).
Tôi nghĩ rồi vội nhìn sang chỗ Vân đang đứng nhưng đập vào mắt tôi là khuôn mặt đang đỏ lên vì giận và xấu hổ của Vân, ánh mắt của con nhỏ nhìn tôi như thể tôi vừa cướp mất miếng thịt trong miệng nó vậy, những người còn lại cũng đang trố mắt nhìn tôi và Phong, trên mặt hiện rõ ba chữ “biết chết liền”.
Cái quái gì đang diễn ra vậy nhỉ? Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới quay sang nhìn Phong, nhíu mày thắc mắc:
- Sao cậu lại….
Nhưng hắn không để tôi kịp nói hết câu, lẳng lặng gài bông hoa hồng bạch đẹp đẽ lên tóc tôi, khễ nhếch môi nói:
- Tôi có được cái diễm phúc mời tiểu thư đây cùng hòa tấu một bản violon không?
Lạy chúa nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi đã chết được mấy chục lần rồi. Lời nói và hành động lịch thiệp của Phong khiến cho tất cả các cô gái mê mẩn, rú lên như phải gió, nhìn tôi với ánh ghen tị, chỉ hận chưa đá được tôi bay sang Châu Mĩ. Thì ra lúc nãy hắn rẽ sang bên trái là để ngắt bông hoa hồng bạch này và hiện tại thì nó đang ngự trị trên mái tóc tôi đây.
Hắn đúng là muốn làm cho người khác đau tim mà, chắc chắn hồi bé hắn hay đi về nhà bằng đường vòng lắm.
- Tiểu thư?_ Phong tiếp tục hỏi bằng cái giọng trầm trầm đáng ghét.
“Đợi kiếp sau nhé” tôi nghĩ thầm trong bụng nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra chỉ nở một nụ cười hàm tiếu e lệ, nghiến răng trèo trẹo, gằn giọng nói:
- Cậu đang làm cái trò gì đấy, thôi ngay đi.
Đáp lại sự tức giận của tôi, hắn chỉ khẽ nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng rồi lạnh lùng kéo tay tôi đi lên lễ đài.
Lúc này đây tôi chỉ muốn được nắm tóc vặn ngược cổ hắn ra đằng sau rồi ném vào thùng rác, sống chung với mấy em đồ hộp phế thải cho bõ ghét. Sao trên đời lại có cái loại kiêu căng hách dịch, độc tài phát xít, chảnh ngựa, mắc bệnh đu cột điện như hắn nhỉ? Tôi cay độc nghĩ thầm nhưng vẫn phải lẽo đẽo đi theo hắn, đúng lúc ấy thì…
- Buông tay ra, em ấy chưa đồng ý mà._Thầy Thiên chợt lên tiếng rồi đi đến giữ lấy bàn tay kia của tôi. Ôi chuyện gì đang xảy ra thế này? Ác mộng lại tái diễn ư? Chúa ơi, hai tên ngốc…
Mọi người không ai bảo ai đều quay ra nhìn cảnh tượng có 102 này, xuýt xoa giống như đang được xem phim Hàn, cảnh hai thằng con trai giằng nhau một đứa con gái, họ ném những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ về phía tôi, nhưng có ai hiểu cho tôi không nhỉ?
Thật là đau đầu sao cái số tôi lại đen đủi thế chứ? Đi đâu cũng gặp rắc rối, đến bây giờ lại trở thành trung tâm của cái màn phim xấu hổ này, giá có cái thúng để chụp vào đầu thì tốt biết mấy, mất mặt chết đi được.
- Bỏ ra._ Phong lạnh lùng gằn giọng nói, bàn tay tôi bị hắn siết chặt.
Tôi vội quay sang nhìn ngữ khí của Phong, chợt giật mình, trong đôi mắt màu cà phê của hắn hình như có lửa, toàn thân phát ra mùi sát khí.
Tôi đã quá quen với điệu bộ lạnh lùng của hắn nhưng lần này thì quả thật là đáng sợ, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn không khéo xảy ra án mạng mất, thôi thì dĩ hòa vi quý là tốt nhất.
Nghĩ vậy tôi bèn lấy lại bình tĩnh, khẽ rút tay ra khỏi ông thầy khỉ vàng mỉm cười dịu dàng nói:
- Em không sao đâu, Phong thiếu gia đã mời sao em có thể từ chối được, thầy yên tâm.
- Có thật không sao không? Em nhớ cẩn thận đấy._ Ông thầy khỉ vàng khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn khuôn mặt đáng sợ của Phong, rồi quay sang tôi lo lắng hỏi.
- Vâng, không sao, không sao mà._ tôi mỉm cười trấn an.
- Đi nhanh lên._ Không để tôi cười nốt hắn đã siết mạnh tay kéo tôi đi, cả người phát ra lửa giống như siêu xayza trong manga Dragollball vậy. Thực sự lúc này trông hắn chẳng còn giống một vị thiếu gia đạo mạo nữa mà giống một con ác quỷ hơn. Híc hu hu, cứu tôi với.
Tôi bị hắn lôi như như lôi cún lên trên lễ đài chính, người giúp việc lấy ra một cây đàn violon rất đẹp và đưa cho tôi. Huhu bây giờ tôi mới bắt đầu toát mồ hôi hột, thực ra hồi nhỏ tôi cũng có học đàn violon, nhưng vì ham chơi nên đã bỏ từ lâu rồi, và bài duy nhất mà tôi biết kéo là…Em bé bồng bông. Mà nếu phải kéo đàn bài này thì tôi thà chui qua lỗ chó còn đỡ mất mặt hơn, nhưng biết thế nào được, đâm lao thì phải theo lao thôi. Tôi nghĩ rồi rụt rè đưa tay ra định đón lấy cây đàn nhưng đã bị Phong chặn lại, hắn không thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt quay sang lạnh lùng nói với người giúp việc:
- Cất cây đàn này đi.
Người giúp việc răm rắp nghe theo lời hắn, lập tức đem cất cây đàn violon đi trước con mắt ngơ ngác của tất cả mọi người. Tôi trơ mắt ếch nhìn hắn rồi ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại cất cây đàn đi?
- Vì không cần dùng đến nó nữa._ Hắn đáp gọn lỏn.
- Ơ hơ, nói như đùa, không có đàn thì tôi đánh bằng không khí à? Hay là cậu đổi ý rồi, không muốn chơi đàn nữa?_ Tôi ngước đôi mắt cún con, long lanh và tràn đầy hi vọng lên nhìn hắn.
- Ai nói không chơi đàn nữa? Chúng ta sẽ vẫn cùng hòa tấu violon._ Hắn nói rồi mỉm cười lạnh tanh, đôi mắt khẽ ánh lên tà khí khiến cho tôi ớn lạnh cả da gà, cảm giác như có một mối nguy hiểm nào đó sắp ập đến.
- Có gì thì làm luôn đi, lằng nhằng quá_ Tôi gắt.
- Cầm lấy._ Hắn nói rồi đưa cho tôi cây đàn violon.
Tôi cầm cây đàn violon trên tay ngơ ngác nhìn hắn rồi ngô nghê hỏi:
- Vậy ra người đánh đàn bằng không khí là cậu chứ không phải là tôi à? Càng tốt đỡ mất công chọn bài phù hợp, thế tôi đánh bản em bé bồng bông nhé?_ Tôi nói kèm theo một nụ cười.
- Ngốc, ai nói tôi sẽ đánh đàn bằng không khí, tôi sẽ kéo đàn bằng tay của cậu._ Hắn nhếch mép cười ranh mãnh, rồi không kịp để tôi phản ứng gì, hắn đã đi vòng ra đằng sau tôi, tay trái của hắn đặt lên tay trái tôi giúp tôi đưa cây đàn violon lên sát cổ, còn bàn tay phải của hắn thì nắm chặt lấy bàn tay đang cầm thanh kéo đàn của tôi, lưng tôi chạm vào ngực hắn, ấm áp. Khuôn mặt của hắn chợt kề sát mặt tôi, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ.
Trong phút chốc, tôi bỗng thấy khó thở, trái tim đập thình thịch như vừa thi chạy maraton về. Chết tiệt, sao tôi lại có những biểu hiện như vậy nhỉ? Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, đúng rồi có thể do đây là lần đầu tiên tôi đứng gần một người khác giới như vậy mà không phải là bố tôi nên mới có biểu hiện như vậy thôi. Tôi nghĩ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần dùng khuỷu tay thụi cho Phong một cú vào bụng, gằn giọng nói:
- Làm cái trò gì thế? Có mau bỏ ra không?
Nhưng hình như cú thụi bằng khuỷu tay của tôi không xi nhê gì so với hắn cả. Khuôn mặt hắn không hề lộ ra vẻ đau đớn, đã thế hắn còn nhếch môi cười mỉa mai, bàn tay hắn siệt chặt tay tôi hơn, rồi hơi cúi xuống hắn giận dữ rít vào tai tôi:
- Cấm kháng cự, đây là hình phạt dành cho cậu. Hôm nay…cậu đã làm tôi phát điên lên, ai cho phép cậu được mặc như vậy rồi dung dăng dung dẻ cùng anh ta đến dự tiệc, hừ…
Tôi ngơ ngác trước câu nói hàm chứa một bồ dao găm của hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc. Hắn đang ghen?
Tiếng lao xao bên dưới lễ đài khiến tôi giật mình vội cắt ngang dòng suy nghĩ, dường như tất cả mọi người đều bị kích động trước hành động quá ư là thân mật của tôi với Phong.
Các cô gái đều tỏ ra ghen tị thấy rõ, ném những ánh mắt “vạn người mê, 9.999 người chết” về phía tôi, híc híc sao đạo diễn phim kinh dị không xuất hiện ở đây nhỉ, nếu thế thì ông ta đã bỏ túi được một cảnh phim giết người bằng ánh mắt của các cô gái vô cùng chân thực và sống động rồi.
Tôi nghĩ rồi đảo mắt khắp bữa tiệc, chợt giật mình trước cái nhìn đăm đăm của ông thầy khỉ vàng, một cái nhìn chứa đựng sự đau thương, đôi mắt mang sắc tím dìu dàng nhưng buồn bã. Đôi mắt ấy khiến tôi sợ hãi không dám nhìn, vội vàng cụp mắt xuống, cảm giác giống như tôi vừa mắc một lỗi gì lớn lắm.
Phong nhìn biểu hiện trên khuôn mặt tôi, không nói gì chỉ lẳng lặng kéo tay tôi, đặt thanh kéo đàn lên những dây đàn violon, và một bản tình ca sâu lắng vang lên…
Tiếng đàn đưa không khí của bữa tiệc chìm vào trong những nốt nhạc du dương đầy màu sắc, tất cả mọi người đều như đang mơ màng tận hưởng sự ngọt ngào của khúc đàn violon.
Tôi chợt cảm thấy ngẩn ngơ, để hồn thả theo tiếng đàn sát bên tai, cảm nhận từng hơi thở ấm nóng phả vào cổ mình của Phong, chợt xao xuyến, những ngón tay dài, mảnh khảnh của hắn đặt lên tay tôi kéo đi nhẹ nhàng.
…
Một lúc lâu sau, khi tiếng đàn đã dứt, mọi người như tỉnh khỏi cơn mê, vỗ tay rào rào, ai lấy đều ngước những đôi mắt ngưỡng mộ về phía Phong. Sau khi trấn tĩnh lại, tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn hấp tấp chạy xuống bên dưới lễ đài trong khi vẫn phải hứng chịu những ánh mắt ghen tị của mấy cô tiểu thư. Cái tên Phong chết tiệt này, tôi biết ngay mà, gần hắn là chẳng có lúc nào được yên.
Đang bực mình tôi quay lại định đấm cho tên kia một phát thì chợt chựng người lại, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình, mắt trố ra nhìn hắn mà chẳng hiểu gì cả. Hắn mời Vân cơ mà sao lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi y như một con ma vậy, đã thế lại còn nắm tay nắm chân người ta nữa chứ, hay là hắn có thuật phân thân nhỉ?(bệnh hoang tưởng ngày càng nặng).
Tôi nghĩ rồi vội nhìn sang chỗ Vân đang đứng nhưng đập vào mắt tôi là khuôn mặt đang đỏ lên vì giận và xấu hổ của Vân, ánh mắt của con nhỏ nhìn tôi như thể tôi vừa cướp mất miếng thịt trong miệng nó vậy, những người còn lại cũng đang trố mắt nhìn tôi và Phong, trên mặt hiện rõ ba chữ “biết chết liền”.
Cái quái gì đang diễn ra vậy nhỉ? Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới quay sang nhìn Phong, nhíu mày thắc mắc:
- Sao cậu lại….
Nhưng hắn không để tôi kịp nói hết câu, lẳng lặng gài bông hoa hồng bạch đẹp đẽ lên tóc tôi, khễ nhếch môi nói:
- Tôi có được cái diễm phúc mời tiểu thư đây cùng hòa tấu một bản violon không?
Lạy chúa nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi đã chết được mấy chục lần rồi. Lời nói và hành động lịch thiệp của Phong khiến cho tất cả các cô gái mê mẩn, rú lên như phải gió, nhìn tôi với ánh ghen tị, chỉ hận chưa đá được tôi bay sang Châu Mĩ. Thì ra lúc nãy hắn rẽ sang bên trái là để ngắt bông hoa hồng bạch này và hiện tại thì nó đang ngự trị trên mái tóc tôi đây.
Hắn đúng là muốn làm cho người khác đau tim mà, chắc chắn hồi bé hắn hay đi về nhà bằng đường vòng lắm.
- Tiểu thư?_ Phong tiếp tục hỏi bằng cái giọng trầm trầm đáng ghét.
“Đợi kiếp sau nhé” tôi nghĩ thầm trong bụng nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra chỉ nở một nụ cười hàm tiếu e lệ, nghiến răng trèo trẹo, gằn giọng nói:
- Cậu đang làm cái trò gì đấy, thôi ngay đi.
Đáp lại sự tức giận của tôi, hắn chỉ khẽ nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng rồi lạnh lùng kéo tay tôi đi lên lễ đài.
Lúc này đây tôi chỉ muốn được nắm tóc vặn ngược cổ hắn ra đằng sau rồi ném vào thùng rác, sống chung với mấy em đồ hộp phế thải cho bõ ghét. Sao trên đời lại có cái loại kiêu căng hách dịch, độc tài phát xít, chảnh ngựa, mắc bệnh đu cột điện như hắn nhỉ? Tôi cay độc nghĩ thầm nhưng vẫn phải lẽo đẽo đi theo hắn, đúng lúc ấy thì…
- Buông tay ra, em ấy chưa đồng ý mà._Thầy Thiên chợt lên tiếng rồi đi đến giữ lấy bàn tay kia của tôi. Ôi chuyện gì đang xảy ra thế này? Ác mộng lại tái diễn ư? Chúa ơi, hai tên ngốc…
Mọi người không ai bảo ai đều quay ra nhìn cảnh tượng có 102 này, xuýt xoa giống như đang được xem phim Hàn, cảnh hai thằng con trai giằng nhau một đứa con gái, họ ném những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ về phía tôi, nhưng có ai hiểu cho tôi không nhỉ?
Thật là đau đầu sao cái số tôi lại đen đủi thế chứ? Đi đâu cũng gặp rắc rối, đến bây giờ lại trở thành trung tâm của cái màn phim xấu hổ này, giá có cái thúng để chụp vào đầu thì tốt biết mấy, mất mặt chết đi được.
- Bỏ ra._ Phong lạnh lùng gằn giọng nói, bàn tay tôi bị hắn siết chặt.
Tôi vội quay sang nhìn ngữ khí của Phong, chợt giật mình, trong đôi mắt màu cà phê của hắn hình như có lửa, toàn thân phát ra mùi sát khí.
Tôi đã quá quen với điệu bộ lạnh lùng của hắn nhưng lần này thì quả thật là đáng sợ, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn không khéo xảy ra án mạng mất, thôi thì dĩ hòa vi quý là tốt nhất.
Nghĩ vậy tôi bèn lấy lại bình tĩnh, khẽ rút tay ra khỏi ông thầy khỉ vàng mỉm cười dịu dàng nói:
- Em không sao đâu, Phong thiếu gia đã mời sao em có thể từ chối được, thầy yên tâm.
- Có thật không sao không? Em nhớ cẩn thận đấy._ Ông thầy khỉ vàng khẽ nhíu mày liếc mắt nhìn khuôn mặt đáng sợ của Phong, rồi quay sang tôi lo lắng hỏi.
- Vâng, không sao, không sao mà._ tôi mỉm cười trấn an.
- Đi nhanh lên._ Không để tôi cười nốt hắn đã siết mạnh tay kéo tôi đi, cả người phát ra lửa giống như siêu xayza trong manga Dragollball vậy. Thực sự lúc này trông hắn chẳng còn giống một vị thiếu gia đạo mạo nữa mà giống một con ác quỷ hơn. Híc hu hu, cứu tôi với.
Tôi bị hắn lôi như như lôi cún lên trên lễ đài chính, người giúp việc lấy ra một cây đàn violon rất đẹp và đưa cho tôi. Huhu bây giờ tôi mới bắt đầu toát mồ hôi hột, thực ra hồi nhỏ tôi cũng có học đàn violon, nhưng vì ham chơi nên đã bỏ từ lâu rồi, và bài duy nhất mà tôi biết kéo là…Em bé bồng bông. Mà nếu phải kéo đàn bài này thì tôi thà chui qua lỗ chó còn đỡ mất mặt hơn, nhưng biết thế nào được, đâm lao thì phải theo lao thôi. Tôi nghĩ rồi rụt rè đưa tay ra định đón lấy cây đàn nhưng đã bị Phong chặn lại, hắn không thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt quay sang lạnh lùng nói với người giúp việc:
- Cất cây đàn này đi.
Người giúp việc răm rắp nghe theo lời hắn, lập tức đem cất cây đàn violon đi trước con mắt ngơ ngác của tất cả mọi người. Tôi trơ mắt ếch nhìn hắn rồi ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại cất cây đàn đi?
- Vì không cần dùng đến nó nữa._ Hắn đáp gọn lỏn.
- Ơ hơ, nói như đùa, không có đàn thì tôi đánh bằng không khí à? Hay là cậu đổi ý rồi, không muốn chơi đàn nữa?_ Tôi ngước đôi mắt cún con, long lanh và tràn đầy hi vọng lên nhìn hắn.
- Ai nói không chơi đàn nữa? Chúng ta sẽ vẫn cùng hòa tấu violon._ Hắn nói rồi mỉm cười lạnh tanh, đôi mắt khẽ ánh lên tà khí khiến cho tôi ớn lạnh cả da gà, cảm giác như có một mối nguy hiểm nào đó sắp ập đến.
- Có gì thì làm luôn đi, lằng nhằng quá_ Tôi gắt.
- Cầm lấy._ Hắn nói rồi đưa cho tôi cây đàn violon.
Tôi cầm cây đàn violon trên tay ngơ ngác nhìn hắn rồi ngô nghê hỏi:
- Vậy ra người đánh đàn bằng không khí là cậu chứ không phải là tôi à? Càng tốt đỡ mất công chọn bài phù hợp, thế tôi đánh bản em bé bồng bông nhé?_ Tôi nói kèm theo một nụ cười.
- Ngốc, ai nói tôi sẽ đánh đàn bằng không khí, tôi sẽ kéo đàn bằng tay của cậu._ Hắn nhếch mép cười ranh mãnh, rồi không kịp để tôi phản ứng gì, hắn đã đi vòng ra đằng sau tôi, tay trái của hắn đặt lên tay trái tôi giúp tôi đưa cây đàn violon lên sát cổ, còn bàn tay phải của hắn thì nắm chặt lấy bàn tay đang cầm thanh kéo đàn của tôi, lưng tôi chạm vào ngực hắn, ấm áp. Khuôn mặt của hắn chợt kề sát mặt tôi, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn phả vào cổ.
Trong phút chốc, tôi bỗng thấy khó thở, trái tim đập thình thịch như vừa thi chạy maraton về. Chết tiệt, sao tôi lại có những biểu hiện như vậy nhỉ? Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, đúng rồi có thể do đây là lần đầu tiên tôi đứng gần một người khác giới như vậy mà không phải là bố tôi nên mới có biểu hiện như vậy thôi. Tôi nghĩ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần dùng khuỷu tay thụi cho Phong một cú vào bụng, gằn giọng nói:
- Làm cái trò gì thế? Có mau bỏ ra không?
Nhưng hình như cú thụi bằng khuỷu tay của tôi không xi nhê gì so với hắn cả. Khuôn mặt hắn không hề lộ ra vẻ đau đớn, đã thế hắn còn nhếch môi cười mỉa mai, bàn tay hắn siệt chặt tay tôi hơn, rồi hơi cúi xuống hắn giận dữ rít vào tai tôi:
- Cấm kháng cự, đây là hình phạt dành cho cậu. Hôm nay…cậu đã làm tôi phát điên lên, ai cho phép cậu được mặc như vậy rồi dung dăng dung dẻ cùng anh ta đến dự tiệc, hừ…
Tôi ngơ ngác trước câu nói hàm chứa một bồ dao găm của hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc. Hắn đang ghen?
Tiếng lao xao bên dưới lễ đài khiến tôi giật mình vội cắt ngang dòng suy nghĩ, dường như tất cả mọi người đều bị kích động trước hành động quá ư là thân mật của tôi với Phong.
Các cô gái đều tỏ ra ghen tị thấy rõ, ném những ánh mắt “vạn người mê, 9.999 người chết” về phía tôi, híc híc sao đạo diễn phim kinh dị không xuất hiện ở đây nhỉ, nếu thế thì ông ta đã bỏ túi được một cảnh phim giết người bằng ánh mắt của các cô gái vô cùng chân thực và sống động rồi.
Tôi nghĩ rồi đảo mắt khắp bữa tiệc, chợt giật mình trước cái nhìn đăm đăm của ông thầy khỉ vàng, một cái nhìn chứa đựng sự đau thương, đôi mắt mang sắc tím dìu dàng nhưng buồn bã. Đôi mắt ấy khiến tôi sợ hãi không dám nhìn, vội vàng cụp mắt xuống, cảm giác giống như tôi vừa mắc một lỗi gì lớn lắm.
Phong nhìn biểu hiện trên khuôn mặt tôi, không nói gì chỉ lẳng lặng kéo tay tôi, đặt thanh kéo đàn lên những dây đàn violon, và một bản tình ca sâu lắng vang lên…
Tiếng đàn đưa không khí của bữa tiệc chìm vào trong những nốt nhạc du dương đầy màu sắc, tất cả mọi người đều như đang mơ màng tận hưởng sự ngọt ngào của khúc đàn violon.
Tôi chợt cảm thấy ngẩn ngơ, để hồn thả theo tiếng đàn sát bên tai, cảm nhận từng hơi thở ấm nóng phả vào cổ mình của Phong, chợt xao xuyến, những ngón tay dài, mảnh khảnh của hắn đặt lên tay tôi kéo đi nhẹ nhàng.
…
Một lúc lâu sau, khi tiếng đàn đã dứt, mọi người như tỉnh khỏi cơn mê, vỗ tay rào rào, ai lấy đều ngước những đôi mắt ngưỡng mộ về phía Phong. Sau khi trấn tĩnh lại, tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn hấp tấp chạy xuống bên dưới lễ đài trong khi vẫn phải hứng chịu những ánh mắt ghen tị của mấy cô tiểu thư. Cái tên Phong chết tiệt này, tôi biết ngay mà, gần hắn là chẳng có lúc nào được yên.
Đăng nhận xét