Chương 64 : Kế hoạch của Tooya
Nên hay không nên? Quyết định nào mới là đúng? Tôi phải làm gì để sau này không hối hận. Những lời cụ Natsu nói giống như một bài trắc nghiệm có hai đáp án, nhưng đáp án nào tôi cũng nửa muốn chọn, nửa ko muốn chọn.
Tôi chẳng biết mình đã lang thang trong rừng trúc bao nhiêu lâu, chỉ biết rằng lúc trở về cả người tôi đã ướt sũng, đôi mắt màu xanh dương trở lên vô hồn, chắc hẳn bộ dạng của tôi lúc này phải nhếch nhác lắm, vì mọi người trong nhà ai cũng nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng, sợ hãi.
- Yume, con đã đi đâu vậy? Tại sao lại ướt hết như thế này?_ Mẹ tôi là người đầu tiên phản ứng khi thấy tôi bước vào nhà. Bà vội vã chạy đến bên tôi, cầm tay tôi dồn dập hỏi.
- Con…_ Tôi ngập ngừng nhìn những khuôn mặt lo lắng xung quanh, khẽ bật cười rồi đáp cho qua chuyện_ Con thấy con ếch, đuổi theo nó ai ngờ mải vui nên đi lạc.
- Không sao thì tốt rồi, mau vào thay quần áo rồi ra ăn cơm._ Mẹ tôi thờ phào nói.
- Vâng ạ._ Tôi gật đầu, rồi chậm rãi lê bước vào buồng trong. Lúc đi ngang qua cụ Natsu, tôi thấy đôi mắt cụ đỏ hoe, miệng cụ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt lên lời.
Có lẽ chỉ mình cụ mới biết, tôi đang đau khổ đang phân vân đến như thế nào trước những lựa chọn khắc nghiệt của vận mệnh.
…
Bữa cơm tối diễn ra trong sự yên lặng tuyệt đối, không còn tiếng cãi nhau, tiếng hầm hè của Takumi, không còn tiếng cười đùa của tôi và mẹ, không gian dường như lắng đọng. Hơi lạnh của mưa lùa vào căn phòng qua khung cửa sổ khiến tôi bất giác rùng mình. Để giải một bài trắc nghiệm khó, tôi cần những ý kiến của người xung quanh. Dĩ nhiên rồi…
Nghĩ đoạn, tôi đặt bát cơm xuống bàn, chống tay lên mặt nhìn Takumi và hỏi:
- Takumi, hiện giờ cậu đang hận ai nhất?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi. Takumi lặng lẽ buông đũa và bát, nó khẽ nhíu mày nhìn tôi khó hiểu:
- Sao chị lại hỏi vậy?
- Thì cậu cứ trả lời đi._ Tôi nói bằng giọng nghiêm túc.
- Nếu chị đã hỏi thì tôi sẽ nói. Người tôi căm thù nhất chính là Demonzu, dĩ nhiên rồi. Hắn đã giết anh Takeshi, cái chết của anh ấy, đời này kiếp này tôi không thể quên.
- Ừm._ Tôi khẽ gật đầu mỉm cười, trầm ngâm một một hồi rồi nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Nếu cậu có cách giết được hắn thì dù phải hi sinh cả tính mạng, cậu cũng sẽ làm chứ?
- Dĩ nhiên, nếu có thể giết được hắn thì dù bắt tôi làm gì tôi cũng sẽ làm._ Takumi trả lời chắc như đinh đóng cột.
Nhìn khuôn mặt cương nghị của nó, tôi bất giác chạnh lòng, so với nó phải chăng tôi đã quá yếu đuối, quá hèn nhát. Trong đầu luôn nghĩ phải giết Demonzu trả thù cho ba, cho anh Takeshi, vậy mà đến khi thực hiện, lại lo lắng, sợ hãi.
Đáp án của bài trắc nghiệm phải chăng đã được Takumi giải đáp?
Tôi nghĩ rồi bất giác cười nhạt. Nụ cười mới buồn làm sao. Quyết định đi Yume, mạnh mẽ lên, vì ba, vì anh Takeshi, vì tất cả mọi người…
- Con sao vậy Yume?_ Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi hỏi.
- Con không sao, con muốn nói cho mọi người biết một chuyện quan trọng._ Tôi nhìn mẹ rồi lại quay ra nhìn tất cả mọi người. Duy chỉ có Kai là tôi không dám nhìn, tôi sợ phải nhìn vào đôi mắt lạnh ấy, sợ hắn sẽ đọc được hết mọi lo lắng, sợ hãi trong lòng mà tôi đang cố dấu.
- Yume, cháu…_ Cụ Natsu bàng hoàng kêu lên, nhìn tôi bằng đôi mắt lo âu. Nhưng tôi ko nói gì chỉ quay ra mỉm cười với cụ như muốn nói rằng: "Cháu đã quyết định rồi cụ ạ!"
- Có chuyện gì vậy? Chị mau nói đi chứ._ Takumi lên tiếng giục tôi.
- Ừ, cứ từ từ. Chuyện là thế này…
Tôi nói rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ những gì cụ Natsu đã nói với tôi, chuyện tôi là hậu duệ của Ayami, bà hoàng tộc Hondo, chuyện viên ngọc thạch và cả chuyện giết Demonzu…duy chỉ có điều cuối cùng cụ Natsu đã nói là tôi không kể ra.
- Chuyện này là thật sao?_ Takumi và mẹ tôi cùng đồng thanh kêu lên.
- Là thật._ Tôi đáp, chắc như đinh đóng cột. Cụ Natsu cũng khẽ gật đầu nhưng không nói gì.
- Vậy chúng ta phải làm gì?_ Takumi vọt miệng hỏi.
- Ngốc, tất nhiên là đi trộm viên ngọc thạch rồi._Tôi cau mày mắng.
- Tất nhiên là tôi biết, nhưng tư dinh tộc Hondo đâu có dễ vào, hơn nữa ta đâu biết viên ngọc ở đâu? Demonzu chắc chắn phải cất dấu nó rất kĩ._ Takumi cau mày nói như một nhà bác học.
- Khó thì mới phải cố. Nếu đi ăn trộm mà dễ như cậu cầm đũa thì chị nói với mọi người làm gì, tự chị hành xử cũng được.
- Nhưng…
- Nhưng cái gì? Chẳng phải cậu đã nói để giết được Demonzu thì dù bắt cậu làm gì cậu cũng làm đấy thôi.
- Tôi nói vậy, nhưng làm bất cứ điều gì không phải là đi vào chỗ chết một cách ngu ngốc mà chưa động đến được một sợi lông chân của hắn. Chị nói xem, nếu đến trộm viên ngọc Maya mà gặp Demonzu thì ai trong chúng ta giết được hắn?_ Thằng nhóc gân cổ lên cãi.
- Thế mới cần thời cơ, Demonzu ko thể ở mãi trong tư dinh được. Chờ lúc hắn đi ra ngoài, ta sẽ vào ăn trộm. Viên ngọc Maya có lực sát thương rất cao vì thế Demonzu sẽ ko thể đem theo trong người được._ Tôi nghiêm mặt giáo huấn nó.
Thằng nhóc hơi nghệt mặt ra rồi À lên một tiếng, phán một câu xanh rờn:
- Nói cũng đúng.
Tôi nhìn nó khẽ lắc đầu ngao ngán, thằng này mà IQ cao ngất ư? Đúng là thế gian…chỉ toàn phao tin vịt.
Buổi tranh luận cuối cùng cũng kết thúc sau khi ra quyết định tôi và Kai sẽ là người đi trộm viên ngọc. Vì xét về khả năng, Kai là người mạnh nhất, còn tôi, với tư cách là chủ nhân của viên ngọc đi theo để xác định viên ngọc đó là thật hay giả..
Lúc này, trời đã hưng hửng sáng, mọi người trong nhà đều đã say giấc nồng. Duy chỉ có tôi là vẫn trằn trọc ko yên. Nằm đếm cừu, đếm bò, đếm dê vẫn ko ngủ được, tôi đành lóc cóc bò dậy đi ra ngoài hóng gió.
Sau cơn mưa, không khí hơi ẩm thấp, mùi hương bưởi nồng nàn bị nước mưa làm cho nhạt đi, chỉ còn hương thơm man mác và dịu nhẹ. Làn gió xuân thổi qua khẽ mơn trớn mái tóc dài thơm mùi tinh dầu hoa oải hương của tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn ông trăng đã dần khuất mờ, bất giác thở dài:
- Ánh trăng ơi, liệu tao còn bao nhiêu thời gian để được ngắm mày như thế này nữa?
…
- Cô có chuyện gì dấu mọi người phải ko?
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội ngước đầu lên.
Bóng áo trắng đang ngồi lặng thinh trên cành bưởi khiến tôi sợ hãi suýt thì hét toáng lên. Con ai ngoài cái tên ma làng Kai nữa, thật là biết cách dọa người.
- Cậu cứ phải khiến người ta chết bất đắc kì tử thì mới thỏa mãn hả?_ Tôi đưa tay lên xoa xoa ngực, hằn học nói.
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi._ Hắn lạnh giọng đáp.
- Hả, hở, ơ…có gì đâu, hơ hơ, tôi chẳng có chuyện gì dấu mọi người cả._ Tôi khẽ cười lấp liếm.
- Vậy sao?
Dù ko nhìn rõ mặt nhưng tôi dám cá hắn đang nhếch môi cười khẩy.
Vậy sao, chỉ hai từ này thôi đã khiến tôi lạnh gáy, tóc tai dứng đứng cả lên. Cái cách hắn phát ngôn thật đáng sợ, ngắn gọn nhưng đủ lực sát thương làm tôi có cảm giác như mình đang bị dồn đến chân tường.
- Không có chuyện gì đâu, thật đấy.
Tôi khẽ đáp rồi lặng thinh ko nói gì, Kai cũng ko hỏi gì thêm, dường như hắn đang muốn tạo ra một khoảng lặng bình yên, để tôi có thể yên tâm giãi bày lòng mình.
Có lẽ hắn đã đúng, khoảng lặng bình yên hắn tạo ra đã khiến tôi mềm lòng và muốn giải bày mọi thứ. Trong khoảnh khắc nhỏ, tôi đã vô tình thốt lên một câu:
- Nếu tôi chết…cậu có buồn ko?
Lời tôi nói khiến Kai khẽ giật mình, hắn hơi nhổm người dậy, nhưng lại nhanh chóng nằm xuống cành bưởi nhẹ giọng hỏi:
- Ý cô là gì?
Tôi gần như cứng miệng trước câu hỏi của hắn. Đúng là há miệng mắc quai, suýt nữa thì nói hết mọi chuyện ra. Nguy hiểm quá! Tôi nghĩ thầm rồi giả vờ đưa tay lên che cái ngáp sái quai hàm, khẽ chép mép nói:
- Chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Mà buồn ngủ quá, tôi vào trong đây, cậu cũng nghỉ sớm đi.
Nói xong, tôi vội vã đứng dậy, chạy tót vào trong.
--------------------------------------------------------------------------
Kai quét ánh mắt lạnh lùng dõi theo bóng cô gái rồi bất giác thở dài, thì thầm như nói với cơn gió:
- Chỉ cần đó là quyết định của em thì tôi sẽ làm theo, bất chấp việc phải đi vào con đường chết…
-----------------------------------------------------
Hôm sau tôi thức dậy với quầng mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cảm thấy tình thần bị sút đi trông thấy.
- Ăn đi Yume, trông con có vẻ mệt mỏi._ Mẹ tôi gắp cho tôi miếng cá, lo lắng nhìn tôi nói.
- Con ko sao đâu mẹ._ Tôi khẽ cười, chợt nhận ra sự vắng mặt của một người trong bàn ăn.
- Anh Tubo đâu cụ?_ Tôi nhìn vào chỗ trống trên bàn, ngạc nhiên hỏi cụ Natsu.
- À, nó bảo phải đi thám thính tình hình của Demonzu, chắc tối mới về._ Cụ Natsu đáp.
- Anh ấy tốt quá!_ Tôi nói rồi cười với cụ.
- Ừ, nó hơi ngốc nhưng rất chân chất, tốt bụng._ Cụ Natsu nói với vẻ tự hào.
- Nhiệt tình thái quá!
Câu nói lạnh lùng vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ của tôi và cụ Natsu. Chúng tôi ko ai bảo ai đều nhất loạt quay ra nhìn Kai bằng đôi mắt khó hiểu.
- Cậu nói thế là có ý gì?_ Tôi khẽ cau mày hỏi.
- Ko có gì, tôi no rồi._ Hắn đáp rồi lạnh lùng đứng dậy, bỏ ra ngoài. Trước khi đi còn để lại một câu khó hiểu:
- Chính những kẻ bề ngoài hiền lành, chân chất mới cần đề phòng.
Nói vậy là có ý gì nhỉ? Tôi nhíu mày nhìn theo hắn, rồi khẽ thở dài. Lời hắn nói, có trời mới hiểu…
Đăng nhận xét