Phần 2.2
Hôm sau nhỏ và Hiểu Huy gặp nhau, cả hai có chút ngượng ngập, không ai nói với ai lời nào cả, cuối cùng Hiểu Huy lên tiếng trước:
– Diệp Hân! Bạn có hiểu bài thơ đó của mình không?
Nhỏ muốn lắc đầu nói không hiểu để khỏi phải trả lời vấn đề mà Hiểu Huy sắp hỏi. Nhưng trời xui đất khiến cha mẹ nhỏ đẻ nhỏ ra còn dạy nhỏ không nên nói dối, nhất là trước tấm lòng thành của người khác, cuối cùng nhỏ cũng gật đầu.
– Vậy…
– Bạn Huy nè, xét về thành tích, bạn giỏi hơn mình rất nhiều. Bạn lại đẹp trai, được xem là một trong số những hot boy của trường, trông khi mình lại không được xinh đẹp – Nói tới hai từ xinh đẹp, nhỏ cảm thấy buồn ghê, thầm trách ông trời. Người ta nói, ông trời cho mỗi con người chỉ một thứ thôi, hoặc là sắc đẹp, hoặc là trí thông minh. Nhưng tại sao trông khi bà chị Diệp Loan vừa xinh đẹp vừa học giỏi, còn nhỏ thì trí tuệ hạn hẹp, nhanh sắc chỉ đủ xài – Còn nữa, mình còn có rất nhiều tật xấu, mình sợ là minh hoàn toàn không xứng với bạn đâu.
– Trong mắt mình, sự thông minh không bằng sự hóm hỉnh, vẻ đẹp không bằng tấm lòng. Ở bên bạn, mình thường bị bạn chọc cười vui vẻ, bạn dù không xinh đẹp nhưng rất tốt bụng, bên cạnh bạn rất thoải mái. Mình chính là thích con người này của bạn – Hiểu Huy thẳng thắn đáp.
Haiz! Nghe Hiểu Huy nói, nhỏ mới biết thì ra mình cũng có mặt mạnh này. Lòng có chút đắc ý nhưng nhỏ giả vở khiêm tốn nói:
– Cám ơn bạn. Nhưng chuyện này hơi đường đột, mình muốn có thời gian suy nghĩ.
– Được, mình chờ bạn – Hiểu Huy gật đầu đáp rồi tạm biệt nhỏ bắt đầu ra sân tụ tâp cùng đám bạn.
Diệp Hân về nhà suy nghĩ rất nhiều về lời bày tỏ của Hiểu Huy. Nhỏ nhận thấy mình có rất nhiều khuyết điểm. Rất thích ngủ nướng hầu như toàn là Lập Khiêm gọi điện đánh thức nhỏ dậy. Nhỏ hay giành ăn với Lập Khiêm, nhưng toàn bắt Lập Khiêm đi mua đồ ăn. Nhỏ không có chí tiến thủ, toàn là Lập Khiêm giúp giải bài và cố nhồi nhét vào đầu nhỏ mấy cái công thức phức tạp….Lập Khiêm! Lập Khiêm…..
Diệp Hân tức giận lấy tay tự đập đầu mình mắng:
– Cái tên đó không được nhắc nữa, hắn ta là kẻ đáng ghét, là kẻ mà mình ghét nhất trên thế gian này.
Hôm sau, giờ ra về nhỏ gặp Hiểu Huy thì nói ngay:
– Thật ra mình là kẻ rất lười biếng , lại thích ủy lại, lại ham ăn nữa…có rất nhiều tính xấu mà bạn chưa biết đó thôi. Minh không muốn sau này khi quen nhau bạn sẽ bị thất vọng. Mình nghĩ chúng ta tốt nhất nên làm bạn.
Nói rồi Diệp Hân bỏ đi, nhỏ không muốn biết suy nghĩ của Hiểu Huy nên lập tức bỏ chạy về nhà.
Mẹ nhỏ nấu một nồi chè đậu xnah nha đam ăn vào mát ruột mát gan, mẹ bảo nhỏ múc một tô đem qua nhà Lập Khiêm cho.
– Mẹ kêu chị Loan đi – Nhỏ liền vùng vằng phản đối.
Nhưng mẹ nhỏ đã giơ cao chiếc dép trên tay mình khiến nhỏ nuốt ực nước miếng nhắm mắt bi thương đi múc chè. Rồi mở cửa bê sang nhà Lập Khiêm cho, nhỏ thầm nhủ chỉ đứng bên ngoài cho rồi về nhay lập tức, không thèm nhìn cái mặt của tên đáng ghét đó nữa.
Xui xẻo nhất là cái tên sao chổi đó lại là người mở cửa cho nhỏ, Diệp Hân thấy mặt của Lập Khiêm bèn sẵn giọng nói cộc lốc:
– Chè.
Nhỏ định Lập Khiêm bê tô chè này xong thì nhỏ sẽ lập tức quay lưng bỏ về, ai dè đâu cái tên này không chịu bê giúp nhỏ mà xoay lưng khinh khỉnh bỏ vào nhà. Diệp Hân tức giận đành hậm hực bê tô chè đi vào trong nhà, gặp ba mẹ Lập Khiêm đang ngồi trên bàn ăn, nhỏ bèn thay đổi 180 độ vẻ mặt tối sầm thay vào bộ mặt tươi cười:
– Cô, chú, mẹ con mới nấu chè đậu xnah nha đam, sai con bê qua đây mời cô chú ăn ạ.
Nhỏ cố tình nhấn mạnh từ :” Hai bác” rồi giương mắt nhìn Lập Khiêm ý nói:” Không có phần cho ông đâu”
Nhưng Lập Khiêm không thèm để ý đến nhỏ, cầm chén múc chè ăn ngon lành trước mắt nhỏ, vẻ mặt thách thức:” Ăn luôn đó thì sao” khiến nhỏ tức hộc máu. Bốn mắt liền giao nhau đấu tranh kịch liệt.
Ba Lập Khiêm cũng ngồi xuống múc chè mà ăn. Trong khi mẹ Lập Khiêm nói:
– Cô cũng có mua ít trái Kiwi làm sinh tố, con chờ cô xoay xong rồi đem về cho mọi người ăn.
Diệp Hân đang định bỏ về thì nghe vậy đành ngoan ngoại ở lại nhìn cái tên khốn kia vừa ăn vừa nhìn nhỏ giễu cợt. Diệp Hân tức giận rủa thầm:” Ăn đi, ăn cho mắc nghẹn đi”
Vừa rủa xong thì nhỏ nghe tiếng ho sặc sụa vì bị nghẹn, nhưng không phải là Lập Khiêm mà là ba của cậu ấy. Diệp Hân nhìn cơn ho đến đỏ mặt của ba Lập khiêm thì khóc không ra nước mắt than thầm:” Ông trời ơi, bây giờ con hiểu cái gì là con làm cha chịu, con dại cái mang rồi. Chú ơi, con không cố ý đâu”
Lập Khiêm vừa rót cho ba mình một ly nước vừa lườm nhỏ, Diệp Hân nuốt nước miếng cái ực lo lắng, không phải hắn ta biết nhỏ rủa thầm hay không. Nhỏ có tật giật mình bèn nói:
– Cô, con chợt nhớ con có chút chuyện phải làm gấp, con về trước đây.
Không để cho ai nói gì, nhỏ lao thật nhanh ra ngoài, nhanh chóng về phòng của mình thở phào. Nhỏ thở dài than” Làm chuyện xấu thật là ớn lạnh mà. Ông trời bất công với nhỏ, ngay cả là làm chuey65n xấu trong tưởng tưởng mà cũng không chjo nhỏ thành công”
Ngay lúc đó, nhỏ nhận được tin nhắn của Hiểu Huy. Tin nhắn chỉ có một vài dòng ngắn ngủn:
Go 1/2 I also love you
Diệp Hân nói không phải khoe, nhỏ giỏi nhất là mấy cái vụ giải câu đố, nhưng mấy câu không phải câu đố thế này thì nhỏ thật sự bó tay. Nghĩ mãi vẫn không ra, nhỏ cuối cùng đành gọi điện cho nhỏ Hằng, mới vừa nói ra có mấy câu thì:
– Mấy chữ đó là “ Dù sao đi nữa, anh cũng yêu em” có vậy mà cũng không hiểu, đúng là quá ngốc. Sao hả được tên ngốc nào tỏ tình à – Lập Khiêm đứng ở cửa phòng nhỏ từ lúc nào và đang cong môi chế giễu.
Vừa nhìn thấy mặt Lập Khiêm thì nhỏ đã thấy bực bội, nhỏ ngồi dậy hất mặt nói :
– Phải đó, là được tỏ tình hẳn hoi đó.
Nhỏ nói giọng có chút tự hào. Lập Khiêm hừ nhẹ một cái rồi bước đến bàn học của nhọ tự nhiên ngồi xuống.
– Tên đó cũng thật là đáng thương, không biết rõ tính tình của bà nên mới thích bà. Sau này biết được chắn chắn sẽ bỏ bà thôi.
Nhỏ tức, thật sự là rất tức giận, quyết định chứng minh cho tên này thấy rằng được quen nhỏ là điều hạnh phúc nhất.
– Để rồi xem, Hiểu Huy đã nói là tính tình tui cởi mở, vui vẻ nên bạn ấy mới thích tui. Bạn ấy còn đang chờ tui trả lời, ngày mai tui sẽ đồng ý quen với bạn ấy. Tui sẽ làm cho bạn ấy cảm thấy ở be6nc ạnh tui luôn luôn vui vẻ.
– Bằng cách nào – Lập Khiêm giở giở mấy cuốn tạp chí trên bàn của nhỏ không thèm nhìn nhỏ khinh thường hỏi – Bằng cái đầu ngốc của bà à.
– Nè, ông khinh thường tui vừa vừa thôi chứ – Nhỏ tức giận quát – Tui chỉ là học không giỏi như ông thôi, nhưng đó là do tui lười thôi. Chứ nếu tui siêng năng thì còn khuya ông mới bằng tui.
Lập Khiêm hừ mũi nĩu môi xem thương nhỏ, nhỏ tức quá quyết lấy lại chút danh dự, nhỏ ưỡng ngực nói:
– Chẳng phải trước giờ ông chưa hề giải được mấy câu đó của tui hay sao?
Lập Khiêm gấp tạp chí lại bước đến bên nhỏ, hai tay cho vào túi nhướn mày nói:
– Bà đố thử đi, xem tui có trả lời được hay không thì biết, nếu tui không trả lời được thì tui sẽ là trái bí.
“Trái Bí” – Diệp Hân ngẫm ngẫm thấy có chút gì đó không đúng nhưng mặc kệ đi, hắn ta thừa nhận mình thua là được rồi. Nhỏ hắn giọng nói.
– Tui hỏi ông, đồng hồ khi nào gõ 13 tiếng chuông?
– Khi đồng hồ bị hư – Lập Khiêm công môi trả lời vẻ đắc ý.
– Làm sao thức trắng 7 ngày mà vận không thiếu ngủ?
– Ngủ vào ban đêm – Lập Khiêm không thèm suy nghĩ trả lời ngay lập tức.
– Người chết nghỉ gì?
– Nghỉ thở – Lập Khiêm đáp xong bèn nói – Trước đây là tui nhường bà thôi, đồ ngốc, đừng tưởng mình thông minh.
– Con chuột gì đi bằng hai chân?
– Chuột mickey
– Con vịt nào đi bằng hai chân?
– Vịt Donal.
– Haha…đồ ngốc . Vịt nào mà chẳng đi bằng hai chân. Tui thắng rồi – Diệp Hân phá ra cười vui vẻ vì có thể lừa được Lập Khiêm, nhỏ giương giương mắt đắc ý.
– Không tính, đố lại – Lập Khiêm hậm hực vì bị lừa bèn xua tay phản đối.
– Được, để xem tui không tin ông tài giỏi đến thế – Nhỏ lườm lườm quyết định phải bắt Lập Khiêm thua một phen mới hả giận – Có một cây lê có 2 cành, mỗi cành có ba nhánh lớn, mỗi nhánh lớn có 2 nhánh nhỏ, mỗi nhánh nhỏ có 2 cái là, mỗi cái lá có 2 quả.Vậy tui hỏi ông trên cây có bao nhiêu quả táo?
Lập Khiêm nhẩm lại lời của Diệp Hân, nhìn hai chân mày nhướn lên mỗi khi có chuyện lừa gạt đắc ý của Diệp Hân, Lập Khiêm thận trọng nghĩ rồi cười toe toét trả lời:
– Không có quả táo nào hết. Cây lê mà.
Diệp Hân hơi thất vọng vì Lập Khiêm không bị lừa, nhỏ thẳng lưng sữa lại tư thế tiếp tục lừa:
– Tui hỏi ông: Ở Việt Nam mình, rồng bay ở đâu và đáp ở đâu?
Lập Khiêm nhíu mày trước đâu đó này, cậu mím môi nghĩ ngợi một lúc, nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Diệp Hân, cậu quyết không để cho nhỏ chiến thắng, nghĩ thêm một lúc thì cười cười đáp:
– Rồng bay ở Thăng Long và đáp ở Hạ Long.
Diệp Hân tức muốn hộc máu khi nghe câu trả lời của Lập Khiêm, nhỏ hỉnh mũi cố gắng lừa tiếp:
– Ở đâu trên thế giới , ngày hôm nay đi trước ngày hôm qua. Thứ sáu đi trước thứ 5?
– Từ điển tiếng anh.
– Được, từ điển việt nam có mấy từ?
– Cái này làm sao mà biết được chứ? Tui có phải là chuyên gia đâu, bà có giỏi thì đi đếm từng từ đi – Lập Khiêm phản đối kêu lên.
– Haha…ông thật là ngốc mà. Cả đứa trẻ lên 5 cũng biết được là từ điển tiếng việt có 4 từ. Không tin ông đếm lại xem có phải không. Tui đâu hỏi hết toàn bộ cuốn tử điển đâu. Sao hả, chịu thua chưa.
– Lại lần nữa – Lập Khiêm quyết chí thua keo này ta bày keo khác, tiếp tục giải đố.
– Trời không trăng không sao không đèn đường, không đèn nhà, không đèn xe. Có một thằng Tây Đen đúng vẫy vẫy tay. Hỏi làm sao xe đón được thằng đó.
– Dễ ẹc, vì đó là ban ngày.
– Cái gì ở phía trước mặt ông mà ông không nhìn thấy?
– Tương lai.
– Con trai và đàn ong khác nhau chỗ nào?
– Con trai không có râu, đàn ông có râu.
– Đồ ngốc. Thế ông là con trai không phải đàn ông à?
– Vậy bà giải thích đi…- Lập Khiêm bực tức gãi đầu.
– Con trai sống dưới nước, còn đàn ong thì làm tổ trên cây.
Lập Khiêm nghe xong muốn đập đầu chết quách cho rồi, thật không ngờ mình lại bị nhỏ lừa lần nữa.
Hai người cứ mãi như thế , nụ cười vang vọng khắp phòng..
Để chứng tỏ cho Lập Khiêm rằng nhỏ có thể cùng Hiểu Huy xây dựng tình cảm vững chắc, nhỏ quyết định quen với Hiểu Huy. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hiểu Huy, nhỏ tin rằng mình và Hiểu Huy có thể nắm tay nhau đi chọn con đường tình yêu.
Mỗi ngày, Hiểu Huy đến rước nhỏ đi học, đưa nhỏ về nhà, cùng nhau hẹn hò đầy lãng mạn và vui vẻ. Diệp Hân thấy nhỏ có thể ngẩng cao đầu trước mặt Lập Khiêm. Mỗi khi Hiểu Huy chở nhỏ đi ngang qua Lập Khiêm, nhỏ điều hất đầu đầy cao ngạo nhìn Lập Khiêm.
Lập Khiêm đáng ghét, mỗi khi gặp hai người bọn họ thì cố tình chạy thật nhanh cán lên vũng xình làm bắn lên hết người họ. Vậy là hai người lại có một cuộc đấu võ mồm bất phân thắng bại. Từ đó hễ gặp mặt nhau là cãi, không phải nhỏ châm chọc Lập Khiêm trước thì cũng là Lập Khiêm châm chọc nhỏ, chế giễu nhỏ.
Rồi đùng một ngày, Lập Khiêm bỗng tung ra một album bài hát , mười một bản balad rất hay. Cộng với ngoại hình luôn khiến các bạn gái phát cuồng, cậu nhanh chóng trở thành ca sĩ thần tượng tuổi teen được giới trẻ Việt Nam hâm hộ, có thể sánh ngang cùng với các anh chị đi trước. Mức độ càng lúc càng lan rộng, hình ảnh của cậu xuất hiện thường xuyên trên các chương trình ca nhạc.
Bạn bè đều cảm thấy hãnh diện khi bạn mình trở nên nổi tiếng, chỉ có nhỏ là bĩu môi nói:
– Xí…có kẻ nào đã nói không hứng thú xuất hiện trước đám đông. Không hứng thú làm thần tượng gì đó. Cảm thấy phiền phức, thích sự yên lặng hơn. Giờ xem đi, haiz, miệng cười không ngớt khi bị người ta quay quanh.
– Có biết tại sao trước đó tui không thích hay không hả – Lập Khiêm cũng khích bác lại – Là bởi vì có đứa bạn như bà, bảo đảm ngày nào cũng bị bà làm phiền đòi vé tham gia ca nhạc, đòi tham quan chỗ tập nhảy này nọ, lúc đó tui sẽ rất mất mặt. Bây giờ thì tốt rồi, không còn kẻ đeo bám như bà, tui thoải mái hơn nhiều. Tự do ca hát.
Nghe mấy lời của Lập Khiêm, Diệp Hân tức giận muốn hộc máu. Nhỏ thề từ nay về sau sẽ không xem Lập Khiêm là bạn nữa. Tình cảm với Hiểu Huy càng ngày càng thân thiết, bẵng đi cũng được 2 năm.
Diệp Hân thở dài một hơi kết thúc hồi ức về sự bắt đầu của việc trở thành oan gia với Lập Khiêm, nhìn theo bóng Lập Khiêm đi vào lớp, lòng nhỏ có chút buồn bã.
Tình bạn hơn 10 năm kết thúc thay bằng tình cảm 2 năm, cuối cũng tình cảm này cũng kết thúc.
Nhỏ mang tâm trạng như thế bước vào lớp học, mấy đứa bạn thân của nhỏ thấy nhỏ vào liền cho một tràng vỗ tay vang dậy:
– Chúc mừng, chúc mừng…..
– Haha…cám ơn cám ơn – Diệp hân tươi cười đáp lại.
Nhỏ Hằng bước đến khoát vai nhỏ nói giọng an ủi:
– Người ta nói con người thông minh không bao giờ để mình té ngã cùng một chỗ. Còn bà thì lại sa chân cùng một hố, thật là đáng thương.
– Ý bà là sao, hôm nay bà ăn nhằm cái gì mà nói chuyện khó hiểu quá – Diệp Hân nguýt nhỏ Hằng một cái.
– Thì tui nói bà, lần thứ hai bị Lập Khiêm từ chối trước sân trường chứ sao nữa – Nhỏ Hằng thản nhiên buông một câu chí mạng vào tim nhỏ Diệp Hân.
– Là ai xúi tui chứ hả? – Diệp Hân tức giận trừng mắt nhìn nhỏ Hằng lớn tiếng chất vấn.
– Haha, là tui chứ ai – Nhỏ Hằng cười nhanh nhở ngồi xuống bàn – Nói thật nha, không ngờ bà lại đi nhờ Lập Khiêm giúp thật, hồi nãy tui hỏi còn không chịu nhận. Bà làm cách nào mà nhờ được ổng vậy hả.
– Ai thèm nhờ hắn ta chứ. Là tự hắn ta lao đầu vào thôi – Diêp Hân chề môi nói.
– Nói thật nha, nhìn đi nhìn lại tui thấy, tui thấy Lập Khiêm rất tốt.
– Xí, hắn ta có gì mà tốt. Mình thấy Hiểu Huy tốt hơn hắn ta nhiều – Nhỏ hừ mũi đáp.
– Hiểu Huy hát hay hơn Lập Khiêm sao, học giỏi hơn Lập Khiêm sao, đạp trai hơn Lập Khiêm sao – Nhỏ Hằng ưởng ngực hất mặt hỏi Diệp Hân.
Nhỏ đành nuốt nước miếng chấp nhận. Đúng là so bề nào thì Lập Khiêm cũng hơn Hiểu Huy.
Diệp Hân vừa ra về thì đã thấy Lập Khiêm đứng dựa người vào tường, bên cạnh là chiếc xe đạp điện bóng loáng của cậu ta. Thấy Diệp Hân đi ra, Lập Khiêm thản nhiên nói:
– Lên xe đi. Chúng ta cùng về.
Một chút xúc động dâng tràn trong tâm hồn nhỏ, hóa ra cái tên này tốt bụng chờ nhỏ để chở nhỏ về. Từ trước giờ, toàn Lập Khiêm chở nhỏ, không thì nhỏ đi xe buýt, nên có thể nói, lâu rồi nhỏ không đi xe đạp. Nhưng ngay lập tức Lập Khiêm dội ngay một gáo nước lạnh vào nhỏ, dập tắt cơn xúc động dang trào của nhỏ.
– Bà chở tui.
– Sao tui phải chở ông? – Nhỏ trợn mắt, bức xúc hỏi.
– Vì bà nợ tui mà? – Lập Khiêm làm như không có gì đáp – là ai giúp bà chứ.
Đúng là hễ gặp tên khốn này thì răng và lợi của nhỏ đều biểu tình kèn kẹt, yêu nhau tha thiết không rời. Nhỏ cố nuốt cục tức xuống , dịu giọng nói:
– Lâu rồi tui không chạy xe nên chạy không quen, sợ bị té.
– Không sao, tui chống chân cho – Lập Khiêm coi như không có gì, ngồi ngay lên yên xe sau, đưa mắt nhìn nhỏ.
Diệp Hân miễn cưỡng lếch lại gần xe mà bắt đầu sự nghiệp đạp xe của mình, à quên xe đạp điện mà, cũng không đến nỗi phải đạp, nhỏ hớn hở vui mừng. Mà khoan đã, nhỏ nhìn lại Lập Khiêm một cái nhíu mày hỏi:
– Nhà nước quy định, đi xe đạp điện cũng phải đội mũ bảo hiểm.
– Uhm….- Lập Khiêm gật đầu.
– Vậy giờ sao chạy – Nhỏ trợn mắt nhìn Lập Khiêm không có đội nón bảo hiểm, nhỏ lại càng không.
– Bà chịu khó đạp đi – Lập Khiêm nhìn nhỏ an ủi.
Diệp Hân khóc không thành tiếng, cái đồ khốn này, đúng là chơi nhỏ mà, ức hiếp người quá đáng. Mai An Tiêm nói đúng mà “ của biếu là của lo, của cho là của nợ”, hắn ta cho nhỏ một ân huệ, nhỏ phải làm nô dịch cả đời. Mặt nhỏ lúc này nhăn nhó như *** khỉ nguyền rủa Lập Khiêm.
Click….
Tiếng chụp hình vang lên. Tiếng Lập Khiêm phá ra cười nghiêng ngã:
– Hình của bà mà đem vô vườn thú, chắc chắn bán chạy lắm.
Răng và lợi của nhỏ lần nữa bày tỏ tình yêu của mình, nghiến răng kèn kẹt. Nếu còn gặp tên khốn này lần nữa, chắc chắn răng của nhỏ sẽ bị mòn đến không thể nhai cơm cho xem. Diệp Hân cắn răng cắn lợi cố gắng đạp xe về nhà.
Lâu rồi không đạp xe, nhỏ thở hồng hộc như chó khát nước khi chở nặng, và phải gồng mình để xe không bị lệch. Còn cái tên không đáng mặt nam nhi kia thì huýt sáo vui vẻ. Nhỏ thật sự muốn mắng **** ba đời tổ tông nhà Lập Khiêm, chỉ ngặc nỗi, họ không có tội với nhỏ, tội lớn nhất là sinh ra tên khốn này. Thôi đành nuốt hận vào bụng, rồi tống khứ nó ra bằng đường tiêu hóa vậy.
Về đến nhà, nhỏ mừng còn hơn bắt được vàng. Nhảy tót xuống xe , lôi cặp sách ra khỏi rổ xe, hất mặt thở dốc nói:
– Tới rồi đó, tạm biệt, không tiễn nha.
Nào ngờ Lập Khiêm lại dắt xe vô nhà nhỏ luôn.
– Nè, ông đi theo tui làm gì? Về nhà ông đi – Diệp Hân đẩy công bước vào nhà thấy Lập Khiêm cũng bước vào theo .
– Vô nhà bà ăn cơm chực, không được sao. Cơm chùa ngon hơn cơm nhà – Lập Khiêm mặt dày đáp.
Lần này, Diệp Hân ngửa mặt lên trời cầu xin cho thiên lôi đánh chết tên khốn này.
Đăng nhận xét