* TRẦN ĐAN : xinh , dễ thương, hơi khùng khùng…lâu lâu thì tưng tưng. Mẹ mất sơm, nên rất yêu thương ba.
* BÙI BẢO MINH: đẹp trai ( khỏi nói ) , tính khí thất thường, chỉ cười và nói chuyện những người thân trong nhà còn ngoài ra thì rất tiết kiểm lời nói. Từ nhỏ đã được ba mẹ gửi về VN sống với Bác
* BÙI BẢO HOÀNG : đẹp trai , trững trặc, dễ gần gũi, hiền lành, vui vẻ, hoạt bát. Anh em khác cha khác mẹ với Bảo Minh.
BEGIN: Trần Đan , Bảo Minh và Bảo Hoàng chơi với nhau từ lúc nhỏ. Tuy gọi là thanh mai trúc mã, nhưng lúc nào Trần Đan và Bảo Minh cũng chạo nhau đủ chuyện. Còn ngược lại, Bảo Hoàng rất tốt ơới cô, anh là người luôn can ngăn những vụ um xùm cua 2 đứa. Với ai đó là tơời gian tuyệt vời, nhưng ơới cô thì thời thơ ấu la những ngày ác mộng vì có cái tên Minh Mập cứ ám suốt ngày. Vì hồi nhỏ chỉ ăn uống rồi chơi, nên Bảo Minh rất múp míp, nên Trần Đan đã gọi hắn là Minh Mập thay vì tên. Họ chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, rồi đến một ngày…phải chia tay, Trần Đan cùng bố qua bên nước ngoài. Còn Bảo Minh, Bảo Hoàng thì ở lại VN…mọi chuyện bắt đầu khi 5 năm sau. Trần Đan trở về VN cùng bố. Cô bây giờ đã 18 tuổi, đương nhiên là vẫn còn cái tính ngich ngợm , khung khùng như hồi nào. Và cũng vì cái tính đó, đã khiến cố dở khóc, dở cười khi gặp lại hai người bạn thanh mai trúc mã của mình.
Chap 1 : Bắt đầu
- Cái thằng Minh Mập kia…dừng lại cho tao – Một con nhóc khoảng 8 tuổi đang chạy khắp sân trường làm cho náo động gần hết khoảng sân
- Tao đâu có ngu..hơ hơ hơ … dừng lại cho mày đánh à..hơ hơ hơ – Một thằng nhóc khoảng 9 tuổi tròn tròn, múp míp da trắng như sữa cũng đang chạy như điên khắp sân trường
- Hai đứa dừng lại cho anh….Đừng chạy nữa – Một thằng nhóc nhìn trững trạt hơn, dáng người thì gọn ngàng hơn. Và đương nhiên là lớn tuổi hơn hai đứa nhóc đang chạy như điên trên sân trường. Cũng đang rượt theo giữ hai đứa nó lại
Sau một hổi rượt đuổi khắp sân thì ba đứa như không còn sức, thở như trâu thở. Nên đã dừng lại, nhưng mỗi người đểu dữ một khoảng cách nhất định
- Thằng Mập kia…mày…trả cho …tao cái..kep ..không..thì ..bảo – Trần Đan – tên của con nhóc đó.vừa thở vừa nói
- Dẹp mộng đi cưng. Tao…. lấy được… là …của tao hơ hơ hơ – Tuy cũng mệt nhưng Bảo Minh- tên thằng nhóc bị rượt vẫn có thể giở một nụ cười cực kì nham nhở
- Úi da – tiếng la của Bảo Minh khi vừa bị Đan cho ăn nguyên chiếc dép vào đầu
- Con điên này, may chơi ngu thế….aaaaaaaaaaaaa mẹ ơi , MÁU – Bảo Minh ong ỏng cái giọng quát, chợt thấy cái gì ướt ướt trên trán, thì ra là máu. Hoảng quá nên thằng nhóc ngất luôn tại chỗ
Trần Đan hoảng loạn, chạy lại chỗ thằng Bảo Minh, đá đá nhẹ cái chân vào người nó nhưng nó vẫn không trả lời
- Ê, ê mày đừng giỡn nữa. Dậy đi, thằng kia
Thằng Bảo Minh vẫn không dậy, nó thì sợ quá không biết làm gì chỉ biết ngồi bệnh xuống đất mà khóc nức nở. Thấy hai đứa em mình tự nhiên trong tư thê cực kì lạ lùng, thì Bảo Hoàng ( tên của thằng nhóc còn lại ) lật dât chạy tới dỗ nó đang khóc.
- Không sao đâu em đừng khóc, để anh đưa Bảo Minh lên phòng y tế – Nói rồi Bảo Hoàng cõng hắn lên vai rồi chạy lên phòng ý tế.
Vừa lên tơi phòng y tế thì Bảo Minh đã tỉnh lại, sau khi được cô y tế băng bó cho thì Bảo Minh mới nói:
- Cái con nhỏ Trần Đan nó chơi ngu thiệt đó. Làm hư mất cái mặt đẹp trai của người ta. Hứ ( Ôi mới có 9 tuổi mà đã chảnh ồi )
- Em làm gì con nhóc để nó rượt em , hai đứa chạy như điên trong sân trường vậy – Bảo Hoàng ôn tồn nói ( đính chính là tên này mới có 13 tuổi thôi đấy nhé )
- Em chỉ định chọc nó , ai ngờ nó khùng thế chứ. Ui da cái đầu của em .. hik hik – Bảo Minh xoa xoa cái đầu
Rồi thằng nhóc cũng đi về lớp, bây giờ đã vào gần hết tiết 3 . Cả lớp đang chăm chú học bài. Nên Bảo Minh phải nhẹ nhàng đi vô. Nhưng vì cái than hình hơi múp míp nên hơi khó khăn
REG..G..G..G
Tiếng chuông ra chơi, moi người ùa nahu chạy ra ngoài. Còn Trần Đan thì rụt rè đi qua bên lớp của thằng Minh Mập . Thấy bóng mập mập của nó đang nằm dài ra bàn, Đan vui mừng nhảy ngay vào lớp rồi lay lay nói:
- Ý…mày còn sống hả..hehe
- Chứ không lẽ mày chù tao chết sớm à – Bảo Minh bực bội, hơi ấm ức vì vết xức trên đầu mình
- Hè hè hè – Chẳng hiểu sao khi thấy thằng Bảo Minh không sao thì Trần Đàn chỉ biết cười nham nhở.
- Mày cười gì chứ. Tao sẽ về méc bác Phùng cho mày chết. Hứ đồ bà chằng tưng tưng – Bảo Minh đẩy Đan ra rồi đi ra sân chơi đá cầu với đám bạn.
“Nó vừa nói gì đó nhỉ” Trần Đan nghĩ, thì bất giác nhớ lại câu nói của thằng Minh Mập “ Tao sẽ về méc bác Phùng cho mày chết” mà Bác Phùng là ai….là Ba yêu của Đan chứ ai nữa. Đau lòng lật dật chạy theo thằng Minh Mập.
- Ê..ê thằng kia sao mày là con trai mà mày nhỏ mọn ích kỉ thế – Trần Đan lôi thằng Minh Mập ra trong lúc nó đang đá cầu hỏi
- Kể tao, tao thích vậy đó được không. Nếu mày không muốn thì mày làm oxin cho tao đi may ra tao còn nghĩ lại Hớ – Bảo Minh xổ vào mặt Đan một lèo
Đương nhiên với cái tính khí nửa giống người nửa giống tinh tinh của Đan thì đời nào đồng ý. Đá cho Bảo Minh một cái vào chân rồi đi về lớp
- Mơ đi ha…mày nghĩ sao tao như vậy mà đi làm osin cho mày vậy hả
- Úi da … Đau
Ngó ra thì Trần Đan đã đi đâu mất tiêu, Bảo Minh hậm hực đi cà nhắt về chỗ đám bạn chơi thì chợt có một cánh tay lay lay vạt tay áo của Bảo Minh, ngó ra thì…
- Gì nữa đây, mày muốn đá tao nữa hả???
Khỏi nói thì đã biết là ai rồi đúng không, Trần Đan quay lại trơ cái mặt nai hơn tơ ra nói
- Minh đẹp trai, hihi. Osin thôi mà đúng không. Tao đồng ý, nhưng mày đừng méc ba tao nhé. Mày mà méc ba tao là ba tao cho ra ngoài đường ngủ dó.
- Biết vậy là tốt – Bảo Minh hất cái mặt rồi chỉ tay ra canteen
- HẢ??? – Trần Đan ngơ ngác
- Đi mua nước cho tao uống – Bảo Minh hất mặt nói
- Ờ..ờ mày đợi tao xí nhé – Trần Đan tươi cười chạy đi mua, nhưng trên đường thì cứ rủa thầm cái Bảo Minh “ cái thằng mập môi mỏng như con gái. Ta hận mi hư hư hư”
VÀ rồi chỉ vì một lời hứa đó mà Trần Đan đã phải khổ sợ với Bảo Minh. Hết xách cặp thì phải đi mua đồ ăn sang. Bị xai vặt đủ điểu. Cho tới khi lên Cấp 2 vẫn tiếp tục bị hành hạ
….3 năm sau …..
- Trần Đan … TRần Đan ơi – Tiếng kêu inh ỏi của Bảo Minh trước cổng nhà của Trần Đan
Người Đàn ông trung niên đi ra mở cổng ôn tồn nói
- Bảo Minh à, con vô nhà đi . Con Đan nó đang ăn sáng trong nhà đó
- Dạ, con chào bác Phùng – Bảo Minh hí hửng đi vào bên trong
TRần Đan đang ăn sáng ngon lành, tai thì đeo phone nghe nhạc nên không để ý ai kêu inh ỏi ngoài cổng.
- Um..ngon quá… Cái thằng mập kia hôm nay ta cho mi xách cặp đi học để giảm cân.. hô hô hô ta cứ từ từ mà ăn – Trần Đan tự kỉ nói một mình, nó đâu biết là cái âm mưu của nó đã bị người bị hại nghe hết nãy giờ
Chợt, Trần Đan cảm thấy cái gì lạnh lạnh sống lưng, nó quay lại
“ Xoảng”
Chiếc ly trên tay Trần Đan bị rơi tự do xuống dưới nền nhà , còn Đan thì tái mét mặt mày, tự nhủ thầm trách cái tính ham nói của mình “Có đời nào nói xấu sau lưng người ta mà bị nghe thấy không chời.. hik hik tiêu mình rồi”
- Hè hè Minh đẹp trai, tới rồi hả. Đi học đi hehe- nó nhe hàm răng ra nở một nụ cười không ai nham nhở bằng
Bảo Minh lườm nó một cái rồi cũng đi ra ngoài, theo như lịch mỗi ngày thì Bảo Minh sẽ qua nhà chở Đan đi học và Đan thì phải ôm cặp cho hắn. DẮt chiếc xe đạp điện ra, Bảo Minh leo lên xe, Đan ngồi đàng sau vẫn ôm cặp của hắn như mọi khi . Vẫy tay chào ba yêu, nó cầu mong cho hắn đừng băm nó ra. Cuộc đời nó đã đủ khồ lắm rồi
Đi đượng một đoạn khá xa, Bảo Minh thắng xe bên đường
- Xuống xe – Bảo Minh nói
- Hả – TRần Đan ngơ ngác
- Tao bảo mày xuống xe – Bảo Minh tức giận quát
- Hứ xuống thì xuống, mà mày kêu tao xuống làm gì. Đừng nói mày bắt tao ôm cặp mày đi bộ đến trường nha – Trần Đan vừa ôm cặp hắn vừa nghi ngờ nói
- Bingo, càng ngày mày càng thông minh ra đó…hehe .. Good bye – Bảo Minh vừa nhìn TRần Đan vừa phóng xe đạp di. Do không để ý nên tông thẳng xe vào cái cột đèn giao thông trên đường, khiến cho hắn té nhào xuống đường. Hiện tưởng bây giờ là một chiếc xe đạp điện màu đen, để lên người của một cậu học sinh với thân hình múp míp cấp 2
- Hô hô hô…cho mày chết nha con… hô hô hô =)) = )) – Trần Đan ôm bụng cười ngắt nghẻo rồi tung tăng ôm ai chiếc cặp đi đến trường, tuy cái cặp của thằng Bảo Minh nó hơi nặng
Đến trước cổng trường thì nó đã thấy thằng Bảo Minh đứng ngay cổng chờ. Trần Đan đưa cặp cho Bảo Minh
- Mệt không – Bảo Minh hỏi một câu hỏi lãnh xẹt
- Bình thường thôi ( thực ra rất mệt >< ). Hôm nay mày nhét đá vào cặp hay sao mà nó nặng vậy
Đúng như lời Đan nói, Bảo Minh lôi trong cặp ra hai cục gạch to bành chướng quăng qua bên hông rồi ung dung đi vào bên trong
- BÙI BẢO MINH – Máu nóng trong người của Trần Đan dâng lên, nó gầm gừ hét lớn
- Bạn Trần Đan à Có thần tượng mình thì bạn cũng nên dữ ý tứ chút chứ làm gì mà hét ấm tên mình lên thế. Hô hô hô – Bảo Minh cười rồi vẫn ung dung đi vào bên trong
- Ta giết mi .. Gruuu – Trần Đan định bay vò nắm tóc, xé áo, đạp chân của Bảo Minh
Hiểu được nguy hiểm đang sắp bay tới, Bảo Minh hét to
- Bác Phùng ơi….
- ý ý , Bạn Bảo Minh đẹp trai, không xấu tính như vậy đâu mà, đúng không hihi. Bạn là người rộng lượng, đẹp trai nhất mà tớ từng gặp đó
Bảo Minh tủm tỉm quay đi:
- Để xem thái độ của cậu thế nào đã
Trần Đan nuốt hận trong long, nó chạy theo năn nỉ Bảo Minh:
- Tý ra chơi tớ mua cho cậu hamburger, trà sữa, nước ngọt…à hay cậu ăn gì cứ bảo tớ . Tớ sẽ phục vụ tận tình he he he
Đăng nhận xét